Mục lục
Chàng Rể Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


**********
khiến trái tim mọi người ở đây kinh hãi.

Tất cả mọi người tuyệt đối không ngờ, bảo bối mà bọn họ tràn ngập chờ mong, thực ra là hai tấm bài vị và hai hũ tro cốt.

Tuy bài vị dùng vải đỏ che lại, nhưng thông qua cái bệ, chỉ cần không phải là kẻ ngốc đều biết đó là bài vị.

Chiếc hộp phối với bài vị, không phải hũ tro cốt thì là gì?
Mọi người ở đây, cùng với người của Hồng Thịnh đánh đánh giết người, kiêng kị nhất là nhìn thấy thứ này, đột nhiên xuất hiện thứ này, không bị dọa mới lạ.

Có thương nhân nhát gan, thậm chí bắt đầu chảy mồ hôi lạnh, chỉ cảm thấy da đầu run lên.

ừng ực
Ngay cả Lâm Dịch Sơn cũng không nhịn được điên cuồng nuốt nước bọt, không nhịn được mắng: “Mẹ nó là ai thế? Thứ này mà dám lừa ông đây là bảo bối, mẹ nó muốn chết có phải không?”Diệp Thiên không để ý tới ông ta, tiếp tục lấy hai cái lư hương đặt trước bài vị.

Sau đó lại lấy bốn ngọn nến, một túi nhang, hai xấp tiền giấy ra.

“Mẹ kiếp! Kẻ điên! Đây tuyệt đối là kẻ điên!” "Chết tiệt! Cậu ta muốn làm gì thế?” “Chó má! Cậu có thể đừng tà ma như vậy được không?”
Mọi người ở đây đều bùng nổ, nhao nhao mắng to.

Nhưng Diệp Thiên vẫn thờ ơ như cũ, chậm rãi châm bốn ngọn nến, lần lượt đặt hai bên lư hương.

Thấy cảnh tượng này, mọi người chỉ cảm thấy da đầu nổ tung, sau lưng lạnh buốt.

Châu Hiếu đều đã không tránh kịp, chạy đi rất xa, chỉ cảm thấy quá lạnh rồi.


“Mẹ nó, nhanh dừng tay cho ông đây! Lại không dừng tay! Ông đây sẽ gọi người chém chết mày!” Lâm Dịch Sơn thở hổn hển mắng to
Nhưng mà Diệp Thiên vẫn không thèm để ý tới, đốt hương, lần lượt cắm ba que nhang lên hai lư hương.

“Mẹ nó! Quốc Cơ! Chém chết cậu ta cho tôi!” Lâm Dịch Sơn tức giận đập bàn.

“Dạ! Lâm đà chủ!
Người đàn ông xăm hình rồng để râu quai nón lập tức lấy một thanh đạo trong nhẫn không gian ra khiêng trên vai, một bước như ba bước xông về phía lễ đài.

Đúng lúc này, Diệp Thiên vén tấm vải đỏ ra.Lúc văn tự màu vàng trên bài vị xuất hiện, Quốc Cơ cũng đúng lúc tới gần.

Thoạt nhìn ông ta lập tức như bị điện giật, lùi vài bước theo bản năng, chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân dâng lên đỉnh đầu, chỉ trong nháy mắt mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng.

Bài vị của Kim Thiện Hùng!
Bài vị của Đỗ Đức Trọng!
Lúc này yên tĩnh như chết lặng.

Ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm hai tấm bài vị, trong mắt tràn ngập kinh ngạc, kinh sợ, khủng bố, thấm vào lòng người trở nên phức tạp hơn.

“Mẹ của tôi ơi! Người này là ai vậy, vậy mà lấy bài vị của Kim Thiện Hùng và Đỗ Đức Trọng tới đây.

Cậu ta muốn làm gì?”
Sau khi yên tĩnh rất lâu, Trương Thụy Bắc lau mồ hôi lạnh chưa hết kinh hãi nói.

Những lời này vừa vang lên, lập tức phá vỡ bầu không khí yên tĩnh, mọi người ở đây nhao nhao bàn tán.


“Đây là thuộc hạ của Kim Thiện Hùng hay là thuộc hạ của Đỗ Đức Trọng, quả thực là không muốn sống nữa, cậu ta đây là muốn biểu đạt bất mãn đối với chuyện Lâm đà chủ giết hại Kim Thiện Hùng và Đỗ Đức Trọng sao?” “Tìm đường chết rồi! Cậu ta đúng là tìm đường chết! Lâm đà chủ nhất định sẽ giết cậu ta!”
Quả nhiên!Trương Thủy Đồng không nhìn nổi nữa, trên hai cánh tay đều nổi đầy da gà, lập tức ôm lấy cánh tay Lâm Dịch Sơn, sởn gai ốc nói: “Dịch Sơn, anh nhanh bảo người chém chết anh ta đi, người này quá dọa người rồi, toàn thân em đã nổi đầy da gà, lại nhìn tiếp, chỉ sợ trong khoảng thời gian này sẽ luôn mơ thấy ác mộng.”
Lâm Dịch Sơn nghe thấy thế, lúc này mới lấy lại tinh thần, lập tức giận tím mặt nói với Diệp Thiên: “Tên chết tiệt này! Dám mang hai bài vị ma quỷ kia tới dọa người phụ nữ của ông đây! Mày đúng là đáng xuống địa ngục!”
Sau khi dứt lời, ông ta quát to: “Quốc Cơ! Chém chết cậu ta cho tôi! Tiễn cậu ta xuống gặp Kim Thiện Hùng và Đỗ Đức Trọng!
Quốc Cơ dừng một lát, đáp lại: “Được a Lâm đà chủ! Tôi sẽ tiến cậu ta xuống địa ngục!”
Sau khi dứt lời, hai tay ông ta cầm chuôi đạo, lấy thêm can đảm.

Dù sao Kim Thiện Hùng là bị ông ta giết, nhìn thấy bài vị của Kim Thiện Hùng, dù ít dù nhiều trái tim của ông ta cũng hơi mâu thuẫn và kinh sợ.

Rất nhanh, vẻ mặt ông ta dữ tợn, nâng đao xông lên lễ đài.

“Xuống dưới với lão đại của mày đi, đồ ngu ngốc!” Vẻ mặt Quốc Cơ dữ tợn nói một câu, cầm thanh đao chém về phía gáy Diệp Thiên.

“Haizz!”
Tiếng thở dài lập tức vang lên."Dịch Sơn, không làm thì sẽ không chết, là chỉ người như vậy đúng không?” Trương Thủy Đồng cười lấy lòng nói.

“Ha ha, em nói rất đúng, người như vậy là đang tìm đường chết." Lâm Dịch Sơn cười nói.

Nhưng không nghĩ tới ông ta mới dứt lời, tươi cười lập tức cứng ngắc.

Chỉ thấy đạo của Quốc Cơ cách đầu Diệp Thiên mười centimet, đột nhiên keng một tiếng giòn vang, giống như chém lên tảng đá, đánh Quốc Cơ lùi về sau hai bước.

“Chuyện này...!
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt mọi người đều cứng đờ.


“Tụ khí thành cương, đao thương không thương tổn, đây là cao thủ cấp bậc tông sư trở lên!” Có người kinh hãi kêu lên.

“Cao thủ tông sư trở lên sao?” Trong lòng Quốc Cơ run lên bần bật, muốn chạy trốn khỏi lễ đài.

Bởi vì ông ta căn bản không đánh lại được võ đạo tông sư, càng đừng nói cao thủ tông sư trở lên.

Nhưng ông ta chưa kịp xoay người, Diệp Thiên bất chợt quay đầu, đôi mắt độc ác lập tức nhìn chằm chăm ông ta.

Bị Diệp Thiên nhìn chằm chằm như vậy, Quốc Cơ cảm thấy mình giống như bị Tử Thần để mắt tới, lập tức chảy mồ hôi như mưa, muốn chạy ra xa, nhưng phát hiện mình không thể cử động được nữa rồi.

“Giết hại Kim Thiện Hùng là ông đúng không?”Diệp Thiên lạnh nhạt nói, trong đôi mắt lóe lên sắc bén.

"Cứu...!Cứu tôi, Lâm đà chủ, mau gọi người cứu tôi với!” Cảm nhận được sát ý trong mắt Diệp Thiên, Quốc Cơ vô cùng hoảng sợ la lên.

“Trời cũng không cứu được ông rồi!”
Không đợi Lâm Dịch Sơn mở miệng, một tay của Diệp Thiên vươn ra, Quốc Cơ lập tức bị một lực hút kinh khủng hấp thu qua.

Sau đó Diệp Thiên nắm lấy thanh đao trên tay ông ta, dùng lưỡi đao để trước yết hầu ông ta, kéo ông ta đi tới trước bài vị của Kim Thiện Hùng.

“Ông Kim, tôi dùng máu của ông ta tế ông đây.” Sau khi dứt lời, thanh đao để ở cổ Quốc Cơ bị Diệp Thiên kéo ra ngoài.

Xoet!
Yết hầu Quốc Cơ lập tức bị cắt đứt, máu tươi bắn lên trên bài vị của Kim Thiện Hùng.

"Á!"
Đám phụ nữ ở đây đều bị dọa sợ liên tục thét chói
Đàn ông cũng bị dọa sợ chửi mẹ kiếp liên tục.


“Quốc Cơ!”
Con mắt Lâm Dịch Sơn thiếu chút nữa lồi ra, tức tới mức nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt đỏ đậm, tóc đều dựng lên.

“Mẹ nó dám giết thuộc hạ của ông đây trước mặt ông đây! Ông đây phải khiến mày chết không có chỗ chốn!”
Lâm Dịch Sơn gần như là rống ra, nước miếng văng khắp nơi.

Ngay sau đó, bàn tay ông ta vung lên, kêu: “Ông Bạch! Làm thịt tên chó này cho tôi!”
Nhân vật lớn giống như Lâm Dịch Sơn, cho dù là đi đến đầu bên cạnh cũng có không ít cao thủ bảo vệ.

Mà ông Bạch mà ông ta nói, là một cao thủ cấp Võ Tôn.

Đương nhiên đây không phải là cao thủ lợi hại nhất bên cạnh ông ta.

Nhưng mà ông ta cho rằng, Võ Tôn đã đủ ứng phó “Thằng nhãi ranh! Nộp mạng đi rồi.

Ông Bạch lập tức nhảy lên, đôi mắt như chim ưng đi săn nhìn chằm chằm Diệp Thiên.

“ồn ào!”
Đôi mắt Diệp Thiên lạnh lẽo, vung thanh đao trong tay về phía ông Bạch kia.

Vù!
Thanh đao như điện bắn nhanh mà ra.

Không đợi ông Bạch kịp phản ứng, thanh đao đã đâm vào tim ông ta, ngay sau đó người mang theo đạo bay ra ngoài, ghim lên trên tường.

khiến mọi người ở đây sợ hãi, ngây ra như phỗng!
Lâm Dịch Sơn lại càng con mắt sắp lồi ra ngoài!
Ông Bạch là Võ Tôn đấy!img.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK