Lý do Chiến Thần chỉ ra cho Diệp Thiên hai con đường sáng.
Đầu tiên, hắn ta đột nhiên phát hiện mình đánh không lại Diệp Thiên, nếu như chật vật chạy về, thì Thái Dương Thần nhỏ và hai vị trưởng lão sẽ chết thảm trên tay Diệp Thiên.
Bởi vậy hắn không chỉ bị Thần giáo Thái Dương nghiệm trị, còn có thể bị mọi người chê cười.
Thứ hai, Huyền Minh Tông diệt vong, Thần giáo Thái Dương không được cung cấp Nguyên linh đan, cái này đối với bọn họ mà nói như là muốn chết.
Bởi vì họ đã ăn thành nghiện, nếu như ăn hết phần Nguyên linh đan còn lại, không có Nguyên linh đan thì bọn họ sẽ phát điên.
Mà Diệp Thiên biết điều chế Nguyên linh đan, nếu như hắn đồng ý cung cấp, Thần giáo Thái Dương sẽ có Nguyên linh đan vĩnh viễn, sẽ không bởi vì việc hắn nổi dậy chia rẽ mà muốn đẩy hắn vào chỗ chết
Dù sao so với Nguyên linh đan, cái chết của những giáo đồ không đáng nhắc đến, cùng lắm thì đến lúc đó đem mạng Lý Lâm Thuật để xoa dịu dư luận.
“Ha ha ha!”
Nhưng không ngờ hắn vừa nói những lời này ra khỏi miệng.
Diệp Thiên vậy mà lại bắt đầu cười to.
“Anh có ý gì?” Chiến Thần nhướng mày hỏi.
Diệp Thiên ngừng cười, chỉ cười lạnh nói: “Con sâu hèn mọn, cậu căn bản không biết cậu tồn tại ở đây là cái thá gì mà nói chuyện, còn để cho tôi cúi đầu xưng thần.
Bắt tôi cống nạp cho các người, nực cười thật, Thần giáo Thái Dương các người đối với tôi so với chó con còn kém xa.
Cái gì!
Thần giáo Thái Dương đối với hắn so với chó con còn kém xa?
Chiến Thần quả thực không thể tin vào lỗ tai của mình.
Cái người này rốt cuộc phải kiêu ngạo cuồng vọng như thế nào, mới có thể nói ra như vậy chứ!
Mà ngay cả những người nằm rạp dưới đất cũng đều sợ ngây người, nhao nhao đứng lên thấp giọng bàn tán.
“Người ta đều nói Chiến Thần điên cuồng, Diệp Bắc Minh còn điên cuồng hơn, lại còn coi Thần giáo Thái Dương không bằng con chó con.”
“Nếu hắn trong nháy mắt có thể giết chết Chiến Thần, vậy hắn muốn nói như thế nào chúng ta cũng không thể nói gì, mấu chốt là chăng qua hắn chỉ đẩy lùi Chiến Thần thôi cơ mà, cũng không đánh Chiến Thần bị thương, thực lực cũng không mạnh hơn Chiến Thần là Bao nhiêu.
Cũng dám nói là Thần giáo Thái Dương không bằng con chó, quả thật là ếch ngồi đáy giếng, không biết trời cao đất rộng.”
“Cũng may đây là Chiến Thần, nếu như là Lôi Thần mạnh nhất trong số các phó giáo chủ thì nhất định sẽ đánh bại Diệp Bắc Minh, xem hắn ta có thể ngồi đó dương phét lác được không.”
“...”
Ngay cả Lý Lâm Thuật cũng cho rằng Diệp Thiên đang ngông cuồng quá.
Chiến Thần chính là người kém nhất trong sáu vị phó giáo chủ mà Thần giáo Thái Dương dạy, thậm chí có thể nói rằng Chiến Thần có thể xếp ngang hàng với Diệp Thiên.
Hai phó giáo chủ liên thủ có thể đánh bại Diệp Thiên.
Hơn nữa còn có Thần giáo Thái Dương chủ của Thần giáo Thái Dương.
Vậy mà nói, Diệp Thiên và Thần giáo Thái Dương không cùng một đẳng cấp, cho dù cộng thêm Huyền Đình Tông, Huyền Kiếm Tông, Huyền Tiêu Tông, cũng không thể sánh ngang với Thần giáo Thái Dương, nhưng Diệp Thần dám nói Thần giáo Thái Dương dạy hắn làm con chó, đây không phải lung tung uy hiếp thì gọi là gì?
“Xem ra phải tránh xa Diệp Bắc Minh một chút, hắn ta cứ giả bộ hung hãn như vậy, ở gần hắn như vậy sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.” Lý Lâm Thuật thầm nghĩ.
“Ha ha ha!”
Lúc này, ngay cả Chiến Thần cũng không nhịn được mà phá lên cười.
“Diệp Bắc Minh ơi là Diệp Bắc Minh, anh căn bản không biết Thần giáo Thái Dương chúng tôi như thế nào đâu, nếu như Thần giáo Thái Dương cho tôi một quyền, tôi đã bị đánh tan nát lâu rồi, còn anh, ngay cả tôi cũng không thể đánh bị thương, thực lực cũng ngang ngửa tôi, làm sao có thể nói những lời to gan như vậy, không sợ bị đánh gãy răng sao?”
Diệp Thiên liền cười haha: “Sự khủng bố của tôi không nằm ở thân thể mà nằm ở tiên pháp, nếu cậu không tin tôi dùng cơ thể cứng rắn này để đánh bại cậu, vậy mới biết tôi khủng bố như thế nào, như vậy đi, tôi sẽ thỏa mãn yêu cầu của cậu, cho cậu biết hiện tại là do tôi uy hiếp, hay là do cậu ngu.”
Dứt lời, Diệp Thiên siết chặt nắm đấm, thúc giục chân khí trong cơ thể, tụ lại trên cánh tay, sau đó giẫm mạnh lên không trung, cú đấm nặng nề, mà hướng tới Chiến Thần.
“Hừ, muốn đánh nhau với tôi, cậu không có năng lực!”
Chiến Thần không hề sợ hãi, cũng là dùng cú đấm từ trên xuống, hắn không tin một quyền này vừa rồi chỉ có thể đánh lui được hắn.
Bây giờ một quyền này có thể đánh bại hắn, cái này đúng là không thực tế.
Thấy thế, Thái Dương Thần nhỏ đứng đó cười gằn nói: “Diệp Bắc Minh, tôi khuyên anh không nên chống cự.
Cha tôi, Thần mặt trời, là huyền thoại mà anh vĩnh viễn không thể đánh bại, dừng tay lại làm tướng cho cha tôi, đem người phụ nữ của anh tặng cho bản thần tử, bản thần tử sẽ thay anh nói tốt vài câu, để cho cha của tôi...”
Không đợi Thái Dương Thần nhỏ nói xong, hai quả đấm nặng nề lại một lần nữa va chạm trên không trung, một trận sóng xung kích kinh khủng hơn lúc trước đánh ra kịch liệt đi ra ngoài.
Tất cả mọi người đều ngã sấp trên mặt đất, màng nhĩ bị chấn thương vì cú sốc, máu tươi bắt đầu phụt ra.
Răng rắc rắc!
Ngay sau đó, truyền đến một tiếng âm thanh vỡ vụn.
Chỉ thấy nắm đấm của Chiến Thần, bị bao phủ bởi những vết nứt băng, kéo dài dọc cánh tay đến tận cùng.
Chỉ trong nháy mắt, Chiến Thần biến thành cái lò nung sứ, với những đường vân khắp cơ thể.
Còn có máu tươi rỉ ra từ cái đường vân, máu như mưa chảy trên mặt đất.
“Sao có thể như thế này được?”
Chiến Thần cúi đầu nhìn những vết nứt trên cơ thể của mình, không tin phun ra mấy chữ, trong mắt tràn đầy kinh hoàng, sợ hãi, kinh ngạc.
Một giây sau!
Bang!
Đôi mắt anh ta vỡ òa.
Động tác đó khiến anh ta biến thành những mảnh vỡ rơi trên mặt đất, trong khoảnh khắc, Chiến Thần đất khả chiến bại, đã biến thành một đống thịt nát.
Phó giáo chủ của Thần giáo Thái Dương, chết!
Mọi người kinh ngạc.
Tất cả mọi người biến thành pho tượng.
Trợn mắt há mồm nhìn một đống thịt nát kia.
“Yeah! Cha đã đánh thẳng người xấu rồi!”
Chỉ có mỗi mình Đóa Đóa là đang vỗ tay hoan hô cho cha mình thôi.
“Ôi trời ơi! Không ngờ Diệp Thần Quân không chỉ có tiên pháp lợi hại! Mà thân thể hắn còn cường tráng như vậy! Kinh khủng! Thật là kinh khủng!”
Lý Lâm Thuật cơ thể run rẩy dữ dội, biểu cảm kinh hãi muốn chết, biết được Diệp Thiên không phải đang uy hiếp, nếu thực là uy hiếp, vậy thì người ta thật sự có khả năng để uy hiếp.
“Chiến Thần!”
Ngay lúc này, Thái Dương Thần nhỏ cùng với đám người khôi phục tinh thần kinh ngạc, thương tâm nhìn đống thịt kia mà kêu lên.
Bùm!
Ngay lúc này, Diệp Thiên đứng trước mặt họ.
“Diệp Bắc Minh, ....anh...!muốn làm gì.” Thái Dương Thần nhỏ hoảng sợ hỏi.
Diệp Thiên lạnh lùng cười cười: “Chiến Thần đã chết, tôi với Thần giáo Thái Dương bây giờ chính là kẻ thù không đội trời chung, nếu như giết một người cũng là giết.
Giết nhiều cũng là giết, tôi đây cũng không cần giữ lại các anh.”
“Đừng mà ! Đừng làm gì tôi ! Nếu như anh giết tôi ! Ba của tôi là giáo chủ của Thần giáo Thái Dương sẽ không tha cho anh đâu ! Ngay cả người nhà của anh cũng không buông tha! Anh đã sai rồi ! Còn muốn phạm thêm sai lầm hay sao?”
Thái Dương Thần nhỏ hết sức thuyết phụ Diệp Thiên.
“Đi chết đi!”
Diệp Thiên nhìn bộ dạng uy hiếp của hắn ta, trực tiếp đá một cước vào đầu hắn.
“Diệp Bắc Minh! Đồ đao phủ! Thái Dương Thần vĩ đại sẽ không tha cho anh!”
Có một vị trưởng lão bị thương nặng giận dữ quát lên.
Diệp Thiên đang muốn ra tay, Lý Lâm Thuật chạy tới, cười cười nói: “Diệp Thần Quân, anh hãy cho tôi hành hạ đám người này, tôi hành hạ còn chưa đủ đâu.”
“Ông không sợ trả thù à?” Diệp Thiên cười nói.
“Có Diệp Thiên Quân ở đây, tôi sợ cái rắm.”
Dứt lời.
Lý Lâm Thuật bắt đầu tàn sát môn đồ của Thần giáo Thái Dương, một bên chém một bên hét: “Chúng mày giúp Huyền Minh Tông tàn sát Huyền Đỉnh Tông bọn tao, tao sẽ giết bọn mày! Tao sẽ giết bọn mày! Giết bọn mày...”
Nhìn một màn này đám thương nhân giàu có ở Đông Nam Á run rẩy không thôi, sợ rằng Lý Lâm Thuật sẽ giết bọn họ, quỳ xuống xin Diệp Thần tha thứ.
“Diệp lão đại, hãy tha cho chúng tôi!”
“Đúng vậy Diệp lão đại, chúng tôi nguyện làm trâu làm ngựa, xin hãy cho chúng tôi một con đường sống.”
“Chỉ cần ngài tha cho chúng tôi, về sau cái gì cũng nghe theo ngài.”
Đầy chỉ là một bầy dây leo tường, Diệp Thiên cũng chẳng muốn quan tâm tới bọn họ, nhìn bọn họ sợ ra như vầy, nghĩ tới việc gia tài nhà họ Thẩm vẫn trống không, vì vậy đã nói: “Nếu muốn sống không thể là không được, một người đưa cho nhà họ Thẩm hai trăm tỉ, tôi sẽ tạm tha cho cái mạng chó của các người.
“Dạ dạ dạ, chúng tôi bây giờ sẽ sai người đi lấy.”
Đám thương nhân giàu có này nhao nhao lấy điện thoại ra, gọi cho đám thuộc hạ đi lấy tài sản.
Không bao lâu, tin tức này bùng nổ mạng lưới internet.
Danh Sách Chương: