Lời vừa mới dứt, hàng ngàn đôi mắt trong hội trường đều đổ dồn lên người đàn ông Nhật Bản vừa mới lên tiếng.
Rất nhanh sau đó cả hội trường lại ồ lên.
"Đây không phải Hội trưởng hội thương mại Nhật Bản tại Giang Thành, Cung Khi Hạ sao?" "Nghe nói mấy ngày trước con trai của Cung Khi Hạ bị hủy hoại cuộc đời.
Nghe ngữ khủ của Cung Khi Hạ thì có vẻ chính cậu Diệp đã làm chuyện đó.
“Cuộc đời của Cung Khi Tuẩn bị cậu Diệp hủy hoại á?” Bạn Ngụy Tiến Phúc đang sau túy lúy, khi nghe thấy lời của Cung Khi Hạ thì như lấy lại được tinh thần.
“Cuộc đời của Cung Khi Tuấn bị cậu Diệp hủy hoại á?” Ngụy
Tử Phi nói xong thì kẹp chặt hai chân trong vô thức, chỉ cảm thấy vô cùng đáng sợ.
"Nghe Cung Khi Hạ nói thì hình như cuộc đời của Cung khi Tuấn đúng là bị Diệp Thiên hủy hoại thật đấy.” Trần Thiếu Vũ gật gật đầu nói.
Đám người Hàn Ngự cũng gật đầu như gà mổ thóc.
Nhận được sự khẳng định từ mọi người, Ngụy Tiến Phúc khó nén được kích động trong lòng mà kêu lên: “Xem ra Cung Khi Hạ tới đây là để tìm Diệp Thiên tính số đấy.
Nhìn thấy chưa, ông ta dẫn nhiều người tới như vậy, tạo chắc chắn có kịch hay để chúng ta xem rồi
Trần Thiếu Vũ gật gật đầu, dữ tợn nói: “Nếu ông ta cũng hủy hoại cuộc đời của Diệp Thiên vậy thì quá kích động lòng người rồi!” “Đúng đấy, tao đang kích động chết đi được!” Lưu Thiếu Khải hận Diệp Thiên đến thấu xương, gã chỉ ước gì Diệp Thiên bị hủy hoại cuộc đời, như thế thì gã sẽ hả giận lắm.
Nhưng mà bọn chúng không biết những lời nói rượu vào lời ra đó đã bị Diệp Thiên nghe thấy hết
Nhưng mà Diệp Thiên cũng không vội đi với chúng.
nhìn về phía Cung Khi Tuấn đang tức giận, nói: “Xem ra con trai của ông đã lại rồi "Đúng vậy.
Nó đã tỉnh rồi, nếu không làm sao tôi biết đó là do cậu làm.
Cung Khi Hạ cười lạnh nói, ông ta vung tay lên, một chiếc cảng được khiêng vào, người nằm trên đó rõ ràng là
Cung khi Tuần.
“Bố, chính là hắn.
Là hắn ta muốn lấy mạng của con.
Con muốn hắn phải chết! Hắn phải chết!!!" Nhìn thấy Diệp Thiên, tinh thần của Cung Tuấn đột nhiên trở nên vô cùng kích động.
Kết quả, vừa mới kích động thì miệng vết thương chưa kịp khép lại đã lại bị bung ra, máy văng tung tóe khiến Cung Khi Tuấn đau đớn kêu thét lên.
khiến không ít người ở trong hội trường bật cười ha hả.
Nhưng mà điều đó khiến sắc mặt của Cung Khi Hạ càng trầm xuống, khỏe mắt không ngừng run rẩy.
“Diệp Thiên, có phải cậu cũng nên công bằng với tôi không?" “Ông muốn công bằng cái gì?” Diệp Thiên khinh thường nói.
cầu của tôi không cao, chỉ cần cậu đưa mạng của cậu ra cho tôi chà đạp lên là được.
“Ông dám!” Liên Tâm giận run người: "Nếu như không phải con trai ông làm điều cầm với tôi thì chồng tôi có thể chà đạp sao? Đó là tự hằn tìm tới cái
Các mối quan hệ của Diệp Thiên đã cứng cáp hơn, cô cũng đã can đảm hơn nhiều.
Cho dù Hiệp hội thương mại Nhật Bản có áp dụng chế tài với Tập đoàn Đệ Nhất thì cô cũng chẳng sợ
Việc kinh doanh mặt nạ mà tốt thì còn quan tâm đến chút lợi ích nhỏ xíu của Hiệp hội thương mại Nhật Bản kia sao? “Chứng cứ đâu? Cô đưa chứng cứ con trai tôi giở trò đồi bại với cô đi.
Nói mồm không thì ai mà tin được chứ.
Tôi còn chưa nói có quyến rũ con trai tôi là may rồi đấy.
Cung Khi Hạ xòe tay ra đòi chứng cứ “Ông, ông đúng là vô liêm sỉ mà!” Tần Liên Tâm lấy đâu ra chứng cứ chứ, vệ sĩ của cô đều đã bị đánh chết hết rồi.
Trong phòng bao lại không có camera, chỉ còn lại hai người không chết.
Có thể nói để hai người ra đổi chất thì ai mà chả nhận mình là người đúng.
“Vốn dĩ muốn nói gì cũng đều cần phải cứ chứng cứ, sao tôi lại vô liêm sỉ chứ?" Cung Khi Hạ điêm nhiên nói, sau đó nhìn về phía Diệp Thiên: “Tôi chỉ muốn thay con tría tôi xả giận mà thôi, đừng có ép tôi." “Hừ." Diệp Thiên hừ lạnh: “Hôm nay là ngày vui của tôi, tôi không muốn nhìn thấy máu ở đây.
Ông cũng đừng ép tôi." “Ha ha ha!” Cung Khi Hạ ngửa đầu cười lớn.
“Cung Khi Hạ tôi sống đến ngần này tuổi rồi mà lần đầu tiên bị một thắng nhóc trẻ tuổi như cậu uy hiếp đấy.
Tôi muốn hỏi cậu, cậu lấy tư cách gì để mà uy hiếp tôi? Dựa vào nhà họ Tân à?" “Dựa vào tôi nữa.
Kim Thiện Hùng đứng dậy.
“Cả tôi nữa.
Đỗ Đức Trọng cũng đứng dậy.
"Dựa vào cả tôi nữa.
Vũ Thiên Trường đứng lên.
“Cả tôi nữa." “Còn tôi nữa.
“Cả tôi nữa.
Rất nhiều phủ thương ở Giang Thành không có mối quan hệ làm ăn với Hiệp hội Thương mại Nhật Bản đều nhao nhao đứng lên.
Cả hội trường trở nên vô cùng chấn động.
Rất nhiều người cảm thấy khí thế của Diệp Thiên đã áp đảo Cung Khi Hạ chỉ trong nháy mắt
Nhưng Cung khi Hạ lại cười khẩy nhìn về phía Kim Thiện Hùng: "Lão đại Kim Thiện Hùng của Giang Thành à? Nghe danh đã lâu, trong mắt của rất nhiều người ông là một nhân vật không thể đặc tôi được.
Thế nhưng trong mắt tôi, ông chỉ là con gà đất, con chó nung mà thôi.
Sau đó, ông ta lại nhìn về phía Đô Đức Trọng: "Đế Ngạn Vương à? So với Kim Thiên Hào thì cũng giỏi đấy, nhưng mà trong mắt tôi cũng chẳng là cái gì đâu.
Sau đó ông ta lại nhìn về phía Vũ Thiên Trường: “Mặc dù tôi không biết ông mang gì tới đây nhưng tôi cũng có thể nhìn ra ông là một võ sĩ có võ đạo không tầm thường, nhưng mà trong mặt tôi ông vẫn còn non và xanh lam" "Ông cũng to gan lớn mật đấy! Nhận một chưởng của tôi di!"
Mặc dù Vũ Thiên Trường trông có vẻ nho nhã thế nhưng tính tình lại vô cùng nóng nảy, huống hồ không thể để tông sư bị sỉ nhục được.
Sao Vũ Thiên Trường có thể để Cung Ha lên mặt với mình chứ.
Sau đó Vũ Thiên Trường liền tung một chưởng về phía Cung Khi Hạ, dáng vẻ tức giận muốn đánh bật ông ta.
Nhưng mà Cung Khi Hạ cũng không chút sợ hãi, ông ta cũng chẳng tránh đi.
Chỉ khoanh hai tay trước ngực bày ra dáng vẻ dương dương tự đắc.
Đúng lúc một chưởng của Vũ Thiên Trường chuẩn bị đánh trúng Cung khi Hạ thì.
Đột nhiên!
Vèo!
Một mũi luồng ánh sáng lạnh lẽo đột nhiên xé toạc không khí sau đó chém về phía tay của Vũ Thiên Trường.
“Không xong rồi!"
Vũ Thiên Trường cảm nhận được nguy hiểm đang rình rập vì thế đột nhiên thu tay về.
Thế nhưng vẫn muộn rồi, tay của Vũ Thiên Trường bị chém phải, bốn ngay tay đã bị lộ hết xương ra.
Tiếp theo là một tiếng “bốp" vang lên.
Con dao bay ra khỏi vỏ kiếm rất nhanh mà lúc bay vào vỏ kiếm cũng nhanh không kém.
Tổng cộng chỉ mất có 0.5 giây.
Thậm chí nhiều người còn chưa nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra thì đã thấy bàn tay của Vũ Thiên Trường đã chảy đầy máu rồi.
"Chuyện gì thế?
Vài giây trôi qua mới có người hét lên.
Lúc này ảnh mặt của Vũ Thiên Trường nhìn chăm chăm vào phía sau Cung Khi Hạ.
Một người mặc trang phục của võ sĩ, tay cầm con dao của lão đại Nhật Bản.
"Các người là?" Vũ Thiên Trường run rẩy hỏi, có một loại dự cảm là võ công của lão đại Nhật Bản có lẽ cũng không thua kém Diệp Thiên là bao.
"Một đạo Bắc Thần, Thiên Diệp Chính Nhân.
Lão đại Nhật Bản nói ra biệt hiệu của mình bằng một thứ tiếng Trung không được chuẩn cho lắm.
"Cái gì!
Cả người Vũ Thiên Trường hơi run lên, lảo đảo lùi về phía sau hai bước.
Lúc này, ngay cả sắc mặt của Tần Chí Thành là Lý Phúc Lai cũng đột nhiên thay đổi.
“Ông, ông, ông là Thần Đạo của Nhật Bản, một đạo Bắc Thần, Thiên Diệp Chính Nhân sao?” Sắc mặt của Vũ Thiên Trường hơi hoảng loạn, nói.
"Không sai, ông ấy chính là Thần Đạo của Nhật Bản, người người gọi là một đạo Bắc Thần, Thiên Diệp Chính Nhân đây." Cung Khi Hạ ngạo nghễ nói: "Ba năm trước, Thiên Diệp Quân đã từng chém được thác nước, khiến thác nước bị đứt đôi hơn nửa tiếng đồng hồ mới liền lại được.
Vì chiêu đó nên đã có cái tên này, nhận được danh hiệu Thần Đạo đế quốc Quan Vũ và Một đạo Bắc Thần, phóng tầm mắt nhìn về Trung Quốc, còn ai có thể làm được như vậy chứ?" “Cái này.” Vũ Thiên Trường thật sự không thể tưởng tượng được còn có ai có thể chém đổi thác nước trong vòng nửa tiếng đồng hồ nữa.
"Cung Khi Hạ đã dẫn theo cao thủ tới rồi.
Lúc này Diệp Thiên không thể tránh khỏi kiếp làm thái giảm được đâu." Ngụy Tiến Phúc thấy vậy thì kích động không thôi.
“Cậu Ngụy nói đúng đấy, nhìn Vũ Thiên Trường sợ hãi biển thành cái dạng gì kìa.
Một khi Cung Khi Hạ muốn thiến Diệp Thiên thì chắc chắn không có người nào dám ra mặt ngăn cản đầu.
Trần Thiếu Vũ nói.
mới kết hôn xong còn chưa kịp động phòng mà đã biến thành thái giám rồi.
Nếu thì Diệp Thiên đúng là tên phế vật rồi, Đột nhiên tâm tình Lưu Thiếu Khải trở nên rất tốt.
Trên gương mặt của Trương Thủy Đồng cuối cùng cũng có thể nở ra một nụ cười: "Lấy được Tần Liên Tâm thì có ích gì chứ.
Biến thành thái giám thì anh cũng chẳng sơ múi được gì đầu, cho anh khó chịu đến chết.
Lúc này, Cunh Khi Hạ quét mắt nhìn qua đám người Kim Thiện Hùng, cười lạnh hỏi: giờ các người còn dám giúp hắn không?” "Hừ!" Kim Thiện Hùng hừ lạnh một tiếng, không cam lòng chịu yếu thế trước Cung Khi Hạ.
"Không biết các người đã nhìn thấy vào một đêm từ mấy ngày trước thầy Diệp đã dùng một kiếm để chém hồ nước chưa?"
Lời vừa mới dứt, rất nhiều người đều phụ họa theo.
“Đúng, một đạo chém thác đã là gì, Diệp còn một kiếm chém hồ đấy thì "Hồ Kim Phượng lớn như vậy mà còn bị Diệp một kiếm chém làm đôi.
Thần Đạo của các người có bản lĩnh đó không?” “So với hồ Kim Phượng, thác nước của Nhật Bản các cười cũng chỉ là muối bỏ bể thôi.
Không thể so sánh “Một lũ ngu đần Cung Khi Hạ khinh bỉ nói: các người thì biết cái gì? Còn hơn cả chém thác nước sao? Thác nước được chém đứt đoạn hơn nửa tiếng đồng hồ, còn một kiếm chém hồ của thầy Diệp các người chả là cái thá gì cả.
Hồ nước đầu có tách đôi ra nửa giờ đâu, có gì mà khoác lác chứ.
Chiêu đó của Diệp nhà các người á, Thiên Diệp Quân cũng có thể làm được.
Cái gì?
Ông già Nhật Bản này cũng có thể làm được sao? Tất cả mọi người đều kinh ngạc.
“Vốn dĩ tôi cho rằng ông hủy hoại con trai tôi, lo lắng cho ông có thấy Diệp chống lưng nên tôi mới kêu bố tôi cho Thiên Diệp Quân tới đây, sau đó mới biết được hung thủ là người khác nên tạm thời không tính toán với ông nữa.
Nhưng mà Diệp Thiên Quân cảm thấy rất có hứng thú với thầy Diệp của ông, mong ông chuyển lời cho thấy Diệp rằng ba ngày sau tại hồ Kim Phượng, đêm đỏ Diệp Thiên Quân sẽ ở đó đợi thấy Diệp tới luận bàn.
Nếu hắn ta không tới thì chính là đồ con rùa rụt cổ.
Ông cứ nói với hắn ta như vậy, đừng để Diệp Thiên Quân thất vọng.
Cung khi Cảnh nói với Kim Thiện Hùng.
Kim Thiện Hùng vô thức nhìn về phía Diệp Thiên.
Lúc này Diệp Thiên lại khinh thường cười khẩy.
Kim Thiện Hùng thấy thế thì lập tức hiểu được ý của Diệp Thiên, ông ta nói: “Tôi sẽ chuyển lời cho thấy Diệp, tốt nhất các người chuẩn bị sẵn quan tài cho Thần Đạo của các người đi.
“Ha ha!” Thiên Diệp Chính Nhân cười lớn: "Đến lúc đó đừng bảo khi nói tên của tôi ra thì thấy Diệp của các người lại không dám ló đầu ra ngoài.
Vậy thì sẽ thú vị lắm đấy.
“Thấy Diệp chắc chắn sẽ tới!” Kim Thiện Hùng khẳng định chắc nịch.
“Vậy thì cứ quyết định như thế đi.
Cung Khi Hạ nói xong, ánh mắt của ông ta đặt lên người Diệp Thiên một lần nữa.
"Nếu như cậu không nằm xuống để tôi xử vậy thì tôi chỉ có thể kêu Thiên Diệp Quân ra tay rồi, lúc đó cậu sẽ bị cắt sạch đấy.” “Không được!” Tần Liên Tâm vô cùng sợ hãi, cô biến sắc chạy đến chắn ở trước mặt Diệp Thiên, hốc mắt hơi đỏ lên, nói: “Tôi sẽ không để các người động tới anh ấy đầu.
Trừ khi các người bước qua xác của tôi” “Ha ha, cô Tân Liên Tâm sợ cậu Diệp Thiên đây không thể làm cô sung sướng được à?” Ngụy Tử Phi cười ha hả nói.
"Bây giờ suy nghĩ của Tần Liên Tâm chắc là lấy phải một tên thái giám còn không bằng chết đi còn hơn nhỉ.
Nhưng mà hành động của cô ấy làm cho tôi cảm động quá đi mất" hà Ngự cũng đang say rượu, gã ta cười lớn.
Bọn họ đều cho rằng lúc này Diệp Thiên thật sự sẽ bị "cắt" rồi.
Nhưng không ngờ Diệp Thiên lại kéo Tần Liên Tâm ra sau lưng hắn sau đó lạnh giọng nói với Cung Khi Hạ: “Có bản lĩnh thì ông kêu ông ta ra tay xem, nếu ông ta dám ra tay thì tôi sẽ giết cả nhà ông.
Danh Sách Chương: