Giọng điệu của Cảnh Dụ Thần Tử làm cho người khác cảm nhận được một loại uy nghiêm, giống như nếu ai làm trái lời của ông ta, chính là đang khiêu khích quyền uy của ông ta.
Thần Tử, là người tiếp theo được tông chủ chọn lựa, tương đương với thái tử thời cổ đại, dưới một người trên vạn người.
Chính vì như vậy, đã đào tạo cho ngữ điệu nói một là một của ông ta, cũng đào tạo cho ông ta, dù ở trước mặt bất cứ ai, đều mang tư thế cao cao tại thượng, trừ tông chủ ra.
Thế cho nên lời của ông ta vừa thốt ra, mấy đệ tử của tông môn đều lộ vẻ vui mừng không xiết.
Bọn họ biết rằng, lần này Diệp Thiên chết chắc rồi, cho dù là hắn có chọn lựa như thế nào đi nữa, đều khó mà trốn được, bọn họ tin chắc Cảnh Dụ Thần Tử có năng lực đó.
Chỉ bằng việc ông ta là thần tử của Thần Huyền tông!
Nhưng mà Diệp Thiên nghe thấy như vậy lại cảm thấy nực cười, người có thể lấy mạng của Diệp Thiên, thì không hề có trong bọn họ.
Chỉ bằng phòng ngự Huyền Thiên chiến giáp, cho dù là mọi người bọn họ có liên thủ lại, cũng không thể tấn công được hắn.
"Nếu như tôi không chọn gì thì sao?" Diệp Thiên cười mỉa mai.
Cảnh Dụ Thần Tử lắc đầu nói: "Chỉ có hai lựa chọn này, cậu nhất định phải chọn một, nếu như không chọn, thì là mặc định đã chọn cái thứ hai.
"
"Tôi chọn cái thứ ba.
" Diệp Thiên nói.
Cảnh Dụ Thần Tử sững sờ, sau đó liền nói: "Tôi làm gì đưa ra cậu lựa chọn thứ ba.
"
"Tôi tự thêm đấy.
" Diệp Thiên nói.
"Cậu tự thêm?" Cảnh Dụ Thần Tử nghi ngờ: "Vậy lựa chọn thứ ba của cậu là gì?"
"Lựa chọn thứ ba của tôi chính là…" Diệp Thiên nâng tay gọi Long Ngâm kiếm ra, sau đó gằn từng chữ mà nói: "Giết chết ông tại đây.
"
"Gì cơ?"
Toàn bộ mọi người đều kinh ngạc.
Hắn lại dám tuyên bố rằng sẽ giết chết Cảnh Dụ Thần Tử tại đây sao?
"Diệp Bắc Minh, mày thật là tội đáng muôn chết!" Âu Dương Tĩnh, tông chủ của Huyết Vân tông thẹn quá hóa giận mà chỉ vào Diệp Thiên mà nói: "Mày có biết mình đang nói cái gì không hả? Dám giết chết Cảnh Dụ Thần Tử, trước tiên mày phải bước qua xác bọn tao với hàng loạt tiên đan này đã!"
"Ông ấy à, ông giống như là một con kiến vậy, tôi cũng không thèm ra tay với ông.
" Diệp Thiên nhìn Âu Dương Tĩnh một cái, chỉ mũi kiếm về hướng Bại Thiên Thần Tướng, nói: "Giờ hỏi anh, có dám đánh với tôi một trận không?"
Với tu vi bây giờ của hắn, nhiều kim đan liên thủ lại như vậy, mặc dù không đánh chết được hắn, nhưng hắn cũng rất khó để đánh đuổi được bọn họ.
Vì vậy, hắn chọn đấu đơn độc, diệt được một người thì lại nhiều hơn vài phần thắng.
Mà Thần Tướng, là người đưa binh đi đánh giặc, tính tình khá nóng nảy, không thể nhịn được khiêu khích nhất, vừa mới khiêu khích một cái liền tức điên lên, đây cũng chính là lý do mà anh ấy chọn đấu tay đôi với Bại Thiên Thần Tướng.
Quả nhiên, Bại Thiên Thần Tướng nổi điên rồi.
"Mày quả thực là không biết tự lượng sức mình! Hôm nay tao không đánh nát mày thành tro bụi, tao sẽ không tên là Lâm Bại Thiên nữa.
"
Dứt lời, hắn ta lấy ra một bộ mũ vàng giáp vàng từ trong nhẫn không gian ra rồi mặc lên người mình, sau đó lấy ra một cây Cửu Long Kim thương dài hai mét ra.
Hướng về phía bên kia.
Quả thực là giống như là ông trời hạ phàm vậy!
Đặc biệt là ánh nắng chiếu lên người, khúc xạ ra hàng vạn tia sáng vàng, đã làm cho mấy vạn đôi mắt như hợp kim kia mù đến nơi.
"Đến đây!" Diệp Thiên khẽ quát một tiếng, nhảy cao mấy nghìn mét, như vậy có thể tránh cho trận chiến này không làm hại đến người vô tội, cũng có thể làm cho tông môn không bị tổn lại.
"Tìm chết!" Ánh mắt Bại Thiên Thần Tướng khẽ động, nhảy lên cao mấy nghìn mét, đánh nhau trên không với Diệp Thiên.
"Không ngờ tới cậu ta cũng có pháp bảo thượng phẩm.
" Cảnh Dụ Thần Tử nhíu mày, nhưng rất nhanh đã giãn ra, khinh thường mà nói: "Bại Thiên Thần Tướng đã chinh chiến hàng vạn trận, Cửu Long Kim Thương trong tay cũng đã giết không dưới triệu người, Diệp Bắc Minh làm gì có thể gây hấn được với cậu ấy.
"
"Cảnh Dụ Thần Tử nói đúng, ở Côn Luân Hư, ai chẳng biết là Bại Thiên Thần Tướng chính là tướng quân của chiến thắng, một cây thương vàng quét sạch quân giặc, làm cho bọn chúng không thể chống đỡ, Diệp Bắc Minh và Bại Thiên Thần Tướng đánh tay đôi với nhau, hoàn toàn là đang đào mộ cho mình.
" Âu Dương Tĩnh vuốt đuôi ngựa.
Cảnh Dụ Thần Tử nghe thấy rất vừa lòng mà gật đầu.
"Chỉ cần một thương.
"
Một tiếng hét lớn vang lên.
Chỉ thấy Bại Thiên Thần Tướng nhấc thương mà xông lên, cây thương vàng trong tay giống như sao băng mà xé rách khoảng không, thậm chí có thể nghe thấy tiếng hí của hàng vạn con ngựa.
Làm cho người ta cảm nhận được một loạt tên bắn xuyên thẳng đám mây, thiên quân vạn mã đều bị gặp ảo giác.
"Thương pháp thật là lợi hại!"
Âu Dương Tĩnh không nhịn được mà hô lên một tiếng.
"Đấy là đương nhiên, đây chính là kinh nghiệm đánh trận của Bại Thiên Thần Tướng, đã tạo ra một phương pháp khống chế địch, cậu ấy gọi chiêu này là Trực Đảo Hoàng Long, về phần tiếng hí của hàng vạn con ngựa, chính là do Cửu Long Kim thương chém xuống, vong hồn của thiên binh vạn mã đang reo hò.
Bởi vì bọn họ đều biết, một khi Cửu Long Kim thương xuất ra, sẽ có linh hồn đến chơi với bọn họ.
" Cảnh Dụ Thần Tử vô cùng hứng thú và nói.
Mà Diệp Thiên, đối mặt với một đòn thương xé ngang bầu trời này, cũng không tránh không né, chuẩn bị xuất một ám chiêu đến Bại Thiên Thần Tướng.
Bởi vì hắn biết rõ, với tu vi hiện tại của anh ấy, nếu như không dùng ám chiêu giết chết Bại Thiên Thần Tử, thì tiếp tục đánh tám trăm hiệp cũng không giết chết được Bại Thiên Thần Tướng.
Dù sao tu vi của người ta cũng đã phô bày ra hết rồi.
Hạ phẩm kim đan đại thành sơ kỳ với hắn mà nói, cũng xem như là rất cao rất cao rồi!
"Xem! Diệp Bắc Minh bị dọa ngốc rồi!"
Có một đệ tử Thần Tiêu Tông mừng như điên mà kêu lên.
"Ha ha!!!"
Nhất thời có một tràng cười nổi lên.
"Bại Thiên Thần Tướng thực sự không hổ là cao thủ xếp hạng bảy trăm trên bảng Thần Quân, vừa ra tay đã dọa cho Diệp Bắc Minh sợ rồi, quả nhiên là rất đỉnh!"
"Xem Diệp Bắc Minh hắn có còn dám lên mặt nữa hay không, đấu tay đôi mà đòi thắng Bại Thiên Thần Tướng, quản nhiên là tự chui đầu vào rọ.
"
"Các người có tin là Bại Thiên Thần Tướng có thể xử Diệp Bắc Minh trong một chiêu không?"
Một đám đệ tử ba phái của Côn Luân Hư thảo luận rôm rả.
"Này là dọa cho ngốc rồi, tôi gọi Bại Thiên Thần Tướng qua đó, cậu còn bảo tôi gọi thêm một vị trưởng lão nữa, nếu không đã để mười tám trưởng lão đến một chuyến rồi lại tay không về, thực sự là đúng với một câu nói, giết gà đừng dùng dao mổ trâu.
" Cảnh Dụ Thần Tử bày ra bộ dạng chơi không vui chút nào.
"Xin lỗi nhé Kỳ trưởng lão, tôi không biết Diệp Bắc Minh lại yếu như vậy, làm cho ngài đến một chuyến tay không rồi.
" Âu Dương Tĩnh khom lưng xuống với Kỳ trưởng lão, vẻ mặt đầy áy náy mà nói.
"Hừ.
" Kỳ trưởng lão nói: "Sau này mấy loại rác rưởi này, đừng có đi quấy rầy Thẩn Tử tu luyện, nếu không phải là nể mặt Thần Tử, tôi đã bóp chết cậu rồi.
"
"Vâng, Kỳ trưởng lão.
" Âu Dương Tĩnh rụt cổ lại, mới phát hiện mình đã chuyện bé xé ra to rồi, thầm nói: Có thể là mình cũng tự giết được Diệp Bắc Minh đấy.
"Diệp Bắc Minh, mày còn không ra chiêu, tao sẽ đâm chết mày đấy.
"
Tiếng cười điên cuồng của Bại Thiên Thần Tướng truyền đến.
Chỉ thấy hắn ta đã cách Diệp Thiên rất gần rồi.
Mà Diệp Thiên, vẫn bất động như cũ.
"Mày đã rác rưởi như vậy rồi, thì đi chết đi!"
Bại Thiên Thần Tướng thấy vô vị, đâm cây thương vàng trong tay một cái.
Giây tiếp theo!
Cây thương vàng cứ như là đâm vào cửa sổ vậy, không chịu bất cứ chướng ngại nào, dễ dàng xuyên thấu cơ thể Diệp Thiên.
Nhất thời liền có một trận ồ lên!
"Rác rưởi! Thực sự là rác rưởi mà! Lại bị Bại Thiên Thần Tướng giết chết nhẹ nhàng như vậy!"
"Tôi còn tưởng rằng Diệp Bắc Minh có gì lợi hại cơ, có thể làm cho tông chủ Huyết Vân tông đi gọi hai vị cao thủ của bảng Thần Quân đến giúp đỡ, hóa ra chỉ là một con gà, Bại Thiên Thần Tướng chỉ cần dùng một chiêu là nhẹ nhàng giết chết rồi!"
"Lãng phí cảm xúc ghê, tôi còn tưởng có một trận lớn để mà xem, không ngờ lại dễ dàng như vậy, thực sự là hy vọng càng lớn thì thất vọng càng nhiều mà.
"
"…"
Mấy đệ tử của tông môn và trưởng bối của Huyết Vân Tông đều cười lớn.
"Ôi! Không ngờ được đại sư Diệp lại không đỡ nổi một chiêu, quá làm chúng ta thất vọng rồi.
" Rất nhiều người đến tham gia khảo nghiệm cảm thấy thất vọng.
"Tông chủ!"
"Anh rể!"
Mấy vị trưởng bối của Tuyết Thần Tông và Tần Lâm Văn đều suýt nữa bị dọa đến rơi cả tròng mắt, không dám tin vào cảnh tượng mình nhìn thấy, cả người đều ngẩn ra, chỉ cảm thấy trời cũng đã sập xuống rồi.
Thậm chí Tần Liên Tâm đã co quắp mà ngồi dưới đất, vô cùng đau đớn.
"Ha ha ha!"
Bại Thiên Thần Tướng ngửa đầu cười lớn: "Rác rưởi! Thực sự quá rác rưởi rồi!"
Đúng như dự đoán, tiếng cười chưa dứt.
Diệp Thiên nhìn thấy cơ hội đến rồi.
Cơ thể của hắn bị xuyên qua, bỗng mạnh mẽ mà tiếp cận đến Bại Thiên Thần Tướng, trường kiếm trong tay hung hăng mà đâm vào đan điền của Bại Thiên Thần Tướng.
"Không ổn!"
Sắc mặt Kỳ trưởng lão đột nhiên thay đổi, giọng nói vô cùng hốt hoảng mà hô lên: "Thần Tướng cẩn thận.
"
Kết quả lời của ông ta vừa nói ra, cây trường kiếm trong tay Diệp Thiên đã đâm xuyên qua đan điền của Bại Thiên Thần Tướng, đâm từ phía sau của hắn ta.
Phập!
Máu liền phun ra.
"Hử?"
Ngay lúc này Bại Thiên Thần Tướng cảm nhận được cơn đau từ đan điền truyền đến, vẻ tươi cười liền cứng ngắc lại, lông mày nhíu chặt lại với nhau, không nhịn được mà cúi đầu nhìn xuống.
Vừa nhìn thấy đan điền của mình đã bị xuyên qua, tay Diệp Thiên đã luồn vào đan điền của hắn ta, trong giây lát ánh mắt tràn ngập sự kinh ngạc, khiếp sợ, ngạc nhiên, một vẻ mặt phức tạp không dám tin tưởng nổi.
"Mày! Đánh! Lén! Tao!" Hắn ta khó tin mà phun ra bốn chữ.
"Chán cho một thần tướng mang binh đi đánh giặc như anh, không biết việc quân cơ không tránh khỏi lừa lọc là gì sao?" Diệp Thiên cười mỉa mai.
Phổi của Bại Thiên Thần Tướng đã muốn nổ tung, nâng tay đánh về phía ót của Diệp Thiên.
Ngay vào lúc này, một tiếng nổ lớn vang lên!
Kim đan của Bại Thiên Thần Tướng bị Diệp Thiên bóp nổ.
Bại Thiên Thần Tướng, xếp thứ bảy trăm bảng Thần Quân, chết!
Danh Sách Chương: