Lúc này ở Giang Hải là sáng sớm, Tần Liên Tâm đang ăn sáng cùng ba cục cưng.
"Mai là sinh nhật của Bảo Bảo, Lạc Lạc và Đóa Đóa đấy, lát nữa mẹ sẽ gọi người đặt cho các con mỗi người một chiếc bánh gato, lại mua quần áo mới cho các con nữa.
Mai mẹ sẽ tổ chức sinh nhật cho ba cục cưng của mẹ."
Tần Liên Tâm ăn xong bữa sáng, vừa cười vừa nói với ba cục cưng.
Bảo Bảo nghe thế thì đặt đũa xuống, nghiêm túc nhìn mẹ nói: "Mẹ, con nhìn sách nói sinh nhật trẻ con là ngày mẹ phải chịu khổ, Bảo Bảo không cần sinh nhật đâu.
Vì...!vì Bảo Bảo nghe cha nói, lúc mẹ mang thai ba chúng con từng bị người xấu bắt cóc.
Mẹ khát nước lại không có nước uống, chỉ có thể tự uống máu của mình.
Mẹ vì chúng con nến mới phải đau khổ chống đỡ, bằng không sẽ không có ba chúng con trên đời này.
Nên Bảo Bảo không muốn sinh nhật, mẹ sinh chúng con đã chịu khổ nhiều lắm rồi..."
Tần Liên Tâm nghe con nói xong, đôi mắt ngân ngấn ướt lệ, mà môi lại nở nụ cười vui sướng.
"Mẹ, con cũng không cần." Lạc Lạc nói, còn kéo Đóa Đóa bên cạnh: "Đóa Đóa cũng không cần đúng không?"
"Vâng vâng, Đóa Đóa cũng không muốn." Đóa Đóa gật đầu, sau đó nói với hai anh trai: "Hay là mai chúng ta giúp mẹ rửa chân nha.
Em nghe dì An Kỳ nói đứa bé ngoan là phải giúp mẹ rửa chân."
"Anh đồng ý đề nghị của Đóa Đóa."
"Anh cũng đồng ý."
Bảo Bảo và Lạc Lạc đồng thời gật đầu.
"Hì hì, quyết định như vậy nha mẹ!" Đóa Đóa cười nhìn mẹ mình.
Tần Liên Tâm bị ba đứa nhỏ làm cho cảm động không biết làm sao, khẽ lau nước mắt vui vẻ vừa tràn mi.
Các con rất ngoan, rất hiểu chuyện, rất hiếu thảo.
Đây là tài sản đáng quý nhất Diệp Thiên để lại cho cô.
Cô chợt cảm thấy cuộc sống này cũng không khó chịu như mình tưởng, có ba con ở đây, cuộc sống này vẫn rất tốt đẹp.
Nhưng vui mừng thì vui mừng, cô vẫn nói: "Mẹ nhận lòng hiếu của các con, mẹ vui lắm.
Nhưng các con đều là cục cưng của mẹ, mẹ phải tổ chức sinh nhật cho các con mới được.
Vì mẹ hi vọng các cục cưng của mẹ có thể trở thành những đứa nhỏ hạnh phúc nhất thế giới."
Nếu Diệp Thiên còn sống, nguyện vọng này chắc chắn có thể thực hiện.
Nhưng Diệp Thiên đi rồi, cô cần cố gắng hết sức cho các cục cưng vui vẻ hạnh phúc.
"Vậy mẹ tổ chức sinh nhật cho chúng con, chúng con rửa chân cho mẹ." Đóa Đóa đề nghị.
"Được." Tần Liên Tâm yêu chiều xoa đầu con.
"Hì hì..." Đôi mắt sáng long lanh của Đóa Đóa cong thành vầng trăng khuyết.
"Rầm!"
Đúng lúc này, một tiếng nổ lớn vang vọng khắp nhà họ Tần.
Ngay sau đó là một tiếng thét kinh hãi.
"Không xong rồi! Có người tấn công!"
Nghe tiếng thét, khắp nhà họ Tần sôi trào.
"Là Phù Vương và Thái Dương Thần à?"
"Chắc chắn là bọn họ, lúc nghe nói bọn họ về tôi đã nghĩ sẽ có ngày này!"
"Bọn họ có thể phá trận không? Nếu trận hỏng thì chúng ta phải làm sao bây giờ?"
"..."
Thời khắc này, dù là người đang tu luyện hay say ngủ, hoặc đang dở việc gì đều vội chạy ra bên ngoài.
Tần Liên Tâm cũng dẫn ba đứa nhỏ ra ngoài.
Chỉ thấy hơn mười người đứng giữa bầu trời nhà họ Tần, hoặc dùng thuật pháp, hoặc dùng bạo lực nện lên trận pháp bao phủ nhà bọn họ.
"Mẹ nó, sư phụ của Diệp Bắc Minh còn rất giỏi, có thể bày một trận pháp kiên cố như thế này, hoàn toàn không phá được." Phù Vương không nhịn được lầm bầm chửi.
"Có thể bày trận pháp kiên cố như vậy có phải chứng minh sư phụ của Diệp Bắc Minh còn lợi hại hơn hai vị trưởng lão không?" Thái Dương Thần sợ hãi.
"Mày thì biết cái gì!"
Phù Vương lườm Thái Dương Thần một cái: "Trận pháp là thứ huyền diệu khó giải thích, tôi bày một trận pháp, nếu anh không tìm được bí quyết phá giải thì có mạnh hơn tôi cũng không vào được.
Cho nên đừng có dùng sự thiếu hiểu biết của anh đi đánh giá hai vị trưởng lão.
Bọn họ đều là thượng tiên ở Côn Luân Hư, là Thần Quân phẩm Kim Đan tiểu thành, đánh anh như đánh chó thôi, sư phụ Diệp Bắc Minh dù có mạnh cỡ nào sao có thể mạnh hơn hai vị trưởng lão được."
"Ồ." Thái Dương Thần bị mắng xấu hổ, cảm giác như hổ xuống đồng bằng chó khinh vậy.
Nếu là trước đây, Phù Vương dám nói với anh ta như thế sẽ bị anh ta dùng một tay đấm chết.
Nhưng thế đạo đổi thay, lúc này Phù Vương nắm giữ lợi thế, Huyết Vân Tông là do mấy người Phù Vương kêu gọi tới, Thái Dương Thần đứng trước mặt Huyết Vân Tông không có mặt mũi bằng Phù Vương.
Cho nên anh ta không dám trở mặt với Phù Vương.
"Hừ."
Phù Vương đắc ý hừ một tiếng, trong lòng thầm nói: "Cho mày lúc trước cưỡi trên đầu tao, bây giờ bị tao cưỡi lại rồi đấy!"
Sau đó, Phù Vương kêu gào với bên dưới: "Ai là sư phụ của Diệp Bắc Minh? Chỉ cần mở trận pháp ra chúng ta liền tha cho một mạng, nếu không, chờ chúng ta phá trận pháp xong giết xuống thì chắc chắn sẽ đánh tan hồn phách, vạn kiếp không thể siêu sinh!"
"Ngô Duy Tiến! Khuyên ông dẫn người cút sớm đi! Dám quấy nhiễu sự thanh tịnh của Thiên Hà Kiếm Tiên, ngài ấy mới sẽ đánh tan hồn phách của mày, làm mày vĩnh viễn không siêu sinh ấy!" Đan Vương ngửa đầu cảnh cáo.
Thực ra Thiên Hà Kiếm Tiên đã đi từ lâu rồi, nhưng Đan Vương biết Huyết Vân Tông tới từ Côn Luân Hư, như thế chắc chắn trưởng lão của Huyết Vân Tông đã nghe danh Thiên Hà Kiếm Tiên rồi, chỉ có thể mượn danh ông ấy trấn sợ bọn họ.
"Cái gì? Trận này do Thiên Hà Kiếm Tiên bày sao?"
Quả nhiên, một trưởng lão của Huyết Vân Tông hô lên, nét mặt cau có khó nhìn.
Đùa cái gì! Thiên Hà Kiếm Tiên chính là Thần Quân xếp thứ ba mươi sáu trên bảng xếp hạng Thần Quân ở Côn Luân Hư, thực lực khủng bố đến một ngón tay là có thể dí nát bọn họ, dù là tông chủ Huyết Vân Tông đứng trước mặt Thiên Hà Kiếm Tiên cũng chỉ có thể cụp đuôi làm cún con mà thôi, ông ta có thể không sợ sao?
Ngay cả Phù Vương cũng khẽ run rẩy.
Ông ta có tới Côn Luân Hư một thời gian, sao có thể không nghe tới thanh danh của Thiên Hà Kiếm Tiên được.
Lúc này, Khâu Vũ Minh tông chủ Huyền Thanh Tông chợt nói: "Hai vị trưởng lão, Thiên Hà Kiếm Tiên có đồ đệ nào tên là Diệp Bắc Minh không?"
"Diệp Bắc Minh?"
Hai trưởng lão nhíu mày, lắc đầu.
"Nam hay nữ?" Ngũ trưởng lão hỏi.
"Nam." Phù Vương vội đáp.
"Thế không phải là đồ đệ của Thiên Hà Kiếm Tiên." Ngũ trưởng lão lắc đầu.
"Thiên Hà Kiếm Tiên có một loại sở thích, chỉ thu đồ đệ nữ, không thu đồ đệ nam.
Đặc biệt thích thu mấy bé gái đáng yêu, hơi lớn tuổi cũng không thích thu."
"Như vậy có thể khẳng định Diệp Bắc Minh không phải đồ đệ của Thiên Hà Kiếm Tiên?" Phù Vương và Khâu Vũ Minh đồng thời hỏi.
"Tuyệt đối không phải." Hai vị trưởng lão dùng giọng điệu khẳng định.
Nghe được đáp án khẳng định như vậy, Phù Vương lập tức không còn gì lo lắng, lập tức đáp trả Đan Vương: "Lý An Bình, mẹ nhà mày chứ bịa chuyện cũng không chịu tìm hiểu trước rồi hẵng bịa, Thiên Hà Kiếm Tiên không thu đồ đệ nam!"
"Tao có nói Thiên Hà Kiếm Tiên là sư phụ Diệp Thiên Quân đâu, tao nói pháp trận này là do Thiên Hà Kiếm Tiên bày thôi." Đan Vương đáp.
"Có cái rắm mẹ mày ấy!" Phù Vương mắng.
"Thiên Hà Kiếm Tiên thân phận cỡ nào, sao có thể làm bạn với mấy thứ rác rưởi như bọn mày được? Mau gọi người bày trận mở ra ngay, bằng không chờ bọn tao đập nát trận pháp này sẽ cho mày biết cái gì gọi là thảm!"
"Chuyện này..." Đám người phía dưới thấy không dọa sợ bọn họ thì đều lộ vẻ hoảng sợ.
"Mau mở ra nghe không hả? Cứ để bọn tao dùng biện pháp mạnh mới chịu đúng không?" Phù Vương hét to.
Đúng lúc mọi người phía dưới không biết làm sao, bỗng vang lên một giọng nói như từ trên trời truyền xuống.
"Chúng mày thật to gan lớn mật, dám chạy đến nhà vợ tao kêu gào.
Hôm nay không giết sạch chúng mày thì tao không phải Diệp Bắc Minh!"
Danh Sách Chương: