Lúc này, Diệp Thần và Thẩm An Kỳ đã về nhà họ Thẩm, Thẩm Tông Hoa cùng với một đám người của gia tộc nhà họ Thẩm chạy ra đón hai người bằng vẻ mặt hớn hở.
“An Kỳ, ông nội nhớ cháu muốn chết đi được!”
Nhìn thấy cháu gái bảo bối của mình trở về, đôi mắt hạnh phúc của Thẩm Tông Hoa lấp lánh những giọt nước mắt trong suốt.
“Ông nội, cha, An Kỳ cũng rất nhớ mọi người.”
Vành mắt của Thẩm An Kỳ cũng hơi ửng đỏ, ôm lấy ông nội và cha một cái.
Vừa đi vừa trò chuyện, Thẩm Tông Hoa cười với Diệp Thần, nói: “Đại sư Diệp, thật sự là cậu ư, chúng tôi vừa xem tin tức rồi, không nghĩ cậu nhanh như vậy đã phá hủy toàn bộ phân giáo của Thần giáo Thái Dương ở Đông Nam Á, toàn bộ thế giới đều bị tin tức này làm cho chấn động.”
“Đúng vậy thưa Đại sư Diệp, điểm mấu chốt đó chính là chúng tôi vừa nhận được gần 100 tỷ USD tiền chuyển nhượng, nhà họ Thẩm chúng tôi gần như bù đắp được số tiền mà Hồng Thịnh lấy đi.” Thẩm Vinh Hoa kích động nói.
"Chính Diệp Thần đã nhờ những người giàu có ở Đông Nam Á tham gia lễ khai mạc phân giáo chuyển khoản.
Mỗi người 1 tỷ USD, đoán chừng còn một vài người còn chưa tới đây, nếu tất cả đều tới thì sẽ ít nhất có hơn 100 tỷ USD.” Thẩm An Kỳ nói.
“Cảm ơn Đại sư Diệp! Cảm ơn Đại sư Diệp rất nhiều!”
Toàn bộ nhà họ Thẩm kích động không thôi.
Với khoản tiền này, sản nghiệp nhà họ Thẩm vẫn còn chút máu, nếu có thể vận hành kinh doanh bình thường thì sau đó có thể kiếm được lợi ích.
“Mọi người đừng vui mừng quá sớm.” Diệp Thần nói: “Tôi đã phá hủy toàn bộ phân giáo của Thái Dương Thần, bọn họ nhất định đã nắm được tin tức, có lẽ đàn bàn bạc xem làm cách nào có thể trả thù tôi cho nên vì để an toàn…Tôi đề nghị mọi người chuyển gia tộc tới Hải Nam, chờ tình thế ổn định rồi hãy trở về, bằng không tôi không thể đảm bảo an toàn cho mọi người được.”
Nghe xong, toàn bộ nhà họ Thẩm trao đổi với nhau.
Sau khi trao đổi xong, vì sự an toàn cho nên tất cả mọi người đều đồng ý tạm thời tới nhận sự che chở ở Hải Nam trước, đỡ phải ngày nào cũng phải lo lắng đề phòng.
Sau đó, Diệp Thần lại thông báo cho các gia tộc khác đi theo anh, để cho tất bọn họ tập trung ở Giang Thành, cứ như vậy sẽ thuận tiện hơn trong việc bảo vệ tất cả, miễn cho lúc không để ý lại có những bộ phận bị tiêu diệt.
Dù sao thì tàn dư của Tiên Minh vẫn còn rất nhiều, anh lo lắng rằng khi Thần giáo Thái Dương trả thù thì đám tàn dư sẽ ra tay với những người đi theo anh.
Vào lúc 1 giờ 30 phút sáng ở Hoa Kỳ, bên trong cung điện của giáo chủ Thần giáo Thần Dương vô cùng náo nhiệt.
“Mẹ nó, Diệp Bắc Minh quả thực muốn chết đây mà, dám ra tay với phân giáo Thần giáo Thái Dương của chúng ta, còn giết Chiến Thần, Thần tử, hai vị nguyên lão cùng với hàng ngàn giáo chúng khác, tôi nhất định sẽ băm tên đó thành trăm mảnh!”
“Nhân có Thái Dương Thần ở đây, tôi xin phép được đi về phía Đông để giết Diệp Bắc Minh, tôi muốn cho cậu ta biết thế nào là lễ độ!”
“Chúng ta phải bắt Diệp Bắc Minh hoàn trả lại món nợ này gấp bội!”
“...”
Sau khi các Phó giáo chủ và các vị trưởng lão của Thần giáo Thái Dương biết được tin tức phân giáo bị phá hủy toàn bộ thì tất cả đám người đều nổi trận lôi đình.
Nhìn thất khung cảnh này, người đắc ý nhất chính là tổng đà chủ của Hồng Thịnh Trần Chính Nam.
“Một chiêu kia quả thật vô cùng hiệu quả, Diệp Bắc Minh mày cứ chờ bị Thần giáo Thái Dương trả thù đi.: Trong lòng của Trần Chính Nam âm thầm nói.
Người cũng rất vui vẻ đó chính là Tô Nguyên An, ông ta cúi khom lưng, đi tới bên cạnh mấy vị Phó giáo chủ đang nổi trận lôi đình, cẩn thận nói: “Mấy vị Phó giáo chủ xin bớt giận, Diệp Bắc Minh ỷ vào năng lực của bản thân mà từ trước đến nay luôn kiêu ngạo không coi ai ra gì, Tiên Minh cũng bị tên đó phá hủy toàn bộ.
Như vậy lại càng khiến cậu ta kiêu ngạo hơn, hiện tại cậu ta lại giết cả Chiến Thần lẫn Thần tử, chỉ sợ sau này sẽ lại càng coi trời bằng vung, mọi người quen thì sẽ không sao cả, đừng để cậu ta làm cho tức giận.”
Ông ta tới đây là để giật dây, có tác dụng đổ thêm dầu vào lửa.
Quả nhiên, nhóm Phó giáo chủ nghe xong lại càng tức giận hơn.
“Tên Diệp Bắc Minh đó là cái thá gì, chỉ bằng một mình cậu ta, trước mặt chúng ta ngay cả một con chó cũng không bằng, cậu ta cho rằng miễn cưỡng giết chết được Chiến Thần thì có thể nghịc thiên hay sao? Như vậy thì cậu ta đã sai hoàn toàn rồi, tôi sẽ cho cậu ta biết thế nào là một cường giả chân chính!” Hỏa Thần phẫn nộ nói.
“Thế nhưng thực lực của Chiến Thần chỉ là cấp S, Diệp Bắc Minh cứ nghĩ đánh thắng được Chiến Thần là có thể đánh thắng được chúng ta ư, tôi không biết những người có thực lực cấp SS như chúng tôi, ai thèm để Diệp Bắc Minh vào mắt chứ?” Phong Thần cũng nổi giận đùng đùng.
“Nếu như cậu ta kiêu ngạo và cuồng vọng như vậy thì chúng ta liền giết cậu ta khiến cho máu chảy thành sông để cho cậu ta biết thế nào là lễ độ!” Vũ Thần cũng nhảy ra.
“Đúng! Nhất định phải khiến cái tên Diệp Bắc Minh đó máu chảy thành sông!”
“Giết Diệp Bắc Minh máu chảy thành sông!”
“Giết Diệp Bắc Minh máu chảy thành sông!”
Một đám người Phó giáo chủ cùng các vị trưởng lão hét lên.
Trong lòng của Tô Nguyên An với Trần Chính Nam vô cùng đắc ý, giống như kiểu k,hông bao lâu nữa bọn họ có thể hành động ở thế giới này mà không ai cố kị bất cứ điều gì.
Đúng lúc này, một âm thanh đột ngột vang lên.
“Thái Dương Thần vĩ đại tới!”
Trong nháy mắt tất cả đều yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân ổn định trong đại điện nhốn nháo, Thái Dương Thần ngồi thẳng trên ngai vàng, mọi người cùng nhau lạy, nói:
“Thưa Thái Dương Thần vĩ đại!”
Thái Dương Thần cũng không nói gì, chỉ khoát tay tùy tiện, bảo mọi người ngồi xuống.
Sau khi đợi mọi người ngồi xuống, anh ta mới cố gắng áp chế lửa giận trong lòng, mở miệng nói: “Chuyện phân giáo bên kia, tất cả mọi người đều biết rồi chứ?”
“Đã biết ạ!”
Mọi người hô to trả lời.
“Hừ!” Thái Dương Thần vỗ mạnh vào ngai vàng, tức giận nói: “Diệp Bắc Minh đúng là khinh người quá đáng, ngang nhiên khiêu khích Thần giáo Thái Dương chúng ta, tôi nhất định sẽ bắt cậu ta phải trả một cái giá vô cùng lớn!”
“Thưa Thái Dương Thần vĩ đại, chỉ cần ngài hạ lệnh trả thù Diệp Bắc Minh, chúng ta nhất định sẽ tuân theo vô điều kiện!” Lôi Thần nói.
“Xin Thái Dương Thần vĩ đại hạ lệnh trả thù Diệp Bắc Minh, chúng ta nhất định sẽ tuân theo vô điều kiện!”
Mọi người cùng nhau hô to.
“Được!”
Thái Dương Thần đứng dậy hạ mệnh lệnh:
“Hỏa Thần, Vũ Thần, hai người mang theo tam trưởng lão, tứ trưởng lão và ngũ trưởng lão đi tới Giang Thành giết Diệp Bắc Minh trước đi.
Nhân tiện giết sạch toàn bộ người nhà của cậu ta!”
“Vâng! Thưa Thái Dương Thần vĩ đại!”
Thái Dương Thần lại hạ mệnh lệnh tiếp theo:
“Thủy Thần, Thất trưởng lão, Bát trưởng lão, Thập trưởng lão, Thập nhị trưởng lão, mọi người cùng với tàn dư của Tiên Minh đi diệt toàn bộ thế lực của Diệp Bắc Minh, chính là Huyền Đỉnh Tông, giết sạch toàn bộ, không để sót bất cứ ai!”
“Vâng! Thưa Thái Dương Thần vĩ đại!”
Ngay sau đó Thái Dương Thần lại tiếp tục hạ lệnh.
“Trần Chính Nam, Tô Nguyên An, hai người mang theo đội ngũ tinh anh mà tự tôi chỉ dạy, chỉ cần Diệp Bắc Minh gặp chuyện bất lượi thì các người muốn làm gì thì làm!”
“Vâng! Thưa Thái Dương Thần vĩ đại!”
“Xuất phát đi, bản giáo chủ chờ tin tức tốt của mọi người!”
“Vâng! Thưa Thái Dương Thần vĩ đại!”
Rất nhanh, chuyện đội ngũ của Thần giáo Thái Dương xuất quân được đăng lên trên mạng khiến cho tất cả mọi người đều chấn động.
“Tôi đã nói Thần giáo Thái Dương sẽ trả thù nhưng không ngờ được lại hành động nhanh như vậy, xem ra lại có chuyện náo nhiệt để xem rồi.”
“Làm đi, làm càng mạnh mẽ càng tốt.
Chúng ta lại có kịch hay để xem.”
“Không biết lúc này liệu Ủy ban Võ thuật quốc tế có dám phái người đi trực tiếp hay không, hy vọng có thể được xem trực tiếp, thật đáng mong chờ.”
Nhiều cư dân mạng đang rất mong chờ xem náo nhiệt.
Người ủng hộ Diệp Bắc Minh cùng với Thần giáo Thái Dương lại bắt đầu cuộc chiến ngôn từ điên cuồng.
Người ủng hộ của Thần giáo Thái Dương: “Thái Dương Thần vĩ đại của chúng tôi đã tức giận rồi, hậu quả lúc này của Diệp Bắc Minh là vô cùng nghiêm trọng, mấy người cứ chờ Đại sư Diệp bị giết đi.”
Người ủng hộ của Diệp Bắc Minh: “Đếc lúc đó người của Thần giáo Thái Dương đừng để Đại sư Diệp giết là tốt rồi, các người phải hiểu rằng động vào Đại sư Diệp thì sẽ không có kết cục tốt đâu.”
Người ủng hộ của Thần giáo Thái Dương: “Diệp Bắc Minh mới là người không nên động tới đối thủ cường đại như Thần giáo Thái Dương, tôi nghe nói người đi theo Diệp Bắc Minh đã bắt đầu đi ra nước ngoài hết rồi.
Ngay cả bọn họ cũng không tin tưởng Diệp Bắc Minh thì thật không biết mấy người dựa vào đâu mà tin tưởng Diệp Bắc Minh có thể chống trả được sự trả thù của Thần giáo Thái Dương!”
Mười giờ đêm hôm đó, ở bên trong Huyền Kiếm Tông.
Diệp Thần đưa tất cả người nhà cùng những người đi theo tập trung tại Huyền Kiếm Tông, các những người cấp cao của Huyền Đỉnh Tông cũng tới đây.
Như vậy thì có thể bảo vệ tốt hơn.
Bởi vì thông qua cuộc chiến một mình với Chiến Thần, Diệp Thần biết rõ thực lực của Thần giáo Thái Dương quả thực rất mạnh, nếu không đem tất cả mọi người tập trung ở một chỗ thì thương vong sẽ rất nạng nề nếu Thần giáo Thái Dương phái nhiều đội ngũ ra đánh như vậy.
Cho nên anh chỉ có thể trơ mắt tập trung ở một chỗ, đến một diệt một, tiêu hao bớt thực lực Thần giáo Thái Dương, đến lúc đó anh có thể chuyển bị động thành chủ động, trực tiếp tiêu diệt Thần giáo Thái Dương.
Dù sao anh đánh chết Chiến Thần chỉ bằng một quyền dùng hết toàn lực, nếu như hiện tại đi trước Thần giáo Thái Dương, lại đối mặt thêm với năm vị Phó giáo chủ của Thái Dương Thần thì chắc chắn anh sẽ không thắng được.
Nếu có thể tiêu diệt trước hai, ba vị Phó giáo chủ, đến lúc đó anh tấn công Thần giáo Thái Dương sẽ dễ hơn nhiều.
Bởi vì đã sớm nhận được tin tức xuất phát của Thần giáo Thái Dương, sau đó Diệp Thần cùng với vài vị Kim đan tu sĩ giỏi của Huyền Kiếm Tông và Huyền Đỉnh Tông đang ở trên không trung, một bên trò chuyện một bên chờ đối thủ tới.
Mấy người phía dưới tụ tập, nói chuyện cười đùa vô cùng thoải mái, không vì Thần giáo Thái Dương tới tấn công mà cảm thấy lo lắng.
“Chị Liên Tâm thật lợi hại, chị sinh được ba đứa trẻ ngoan ngoãn đáng yêu như vậy, đặc biệt là Đóa Đóa, rất khiến người khác yêu thích, mồm miệng lạnh lợi, em không thể nói lại được cô bé.” Thẩm An Kỳ cùng với Tần Liên Tâm ngồi chung trên một chiếc ghế dài, một bên chơi đùa với Đóa Đóa, một bên cười nói.
“Bảo Bảo và Lạc Lạc quả thực rất ngoan, nhưng đứa nhóc này lại bị cha chiều hư rồi.” Tần Liên Tâm nhẹ nhàng nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Đóa Đóa, nén giận nói.
Đóa Đóa cũng không tức giận, ngồi ở trong lòng mẹ cười hì hì, chơi đùa thú cưng mới Kim tàm cổ với hai anh trai đứng trên mặt đất.
Không biết qua bao lâu, một âm thanh vang vọng cả Huyền Kiếm Tông.
“Ai là Diệp Bắc Minh, mau đứng ra đây cho tao.
Bọn tao tới lấy mạng chó của mày.”
Danh Sách Chương: