Tôi có người chống lưng! Ông không thể đụng đến tôi! m thanh bên ngoài cứ liên tục vang lên không ngừng còn tất cả mọi người ở bên trong thì cứ liên tiếp há hốc mồm kinh ngạc, ai cũng đều không thể nào tin được.
Đây đều là những cái tên nghe nhiều đến mức có thể thuộc nằm lòng, thanh danh của bọn họ cả ở trong và ngoài nước đều là vang danh tử hải, là những nhân vật cực kỳ có địa vị Nhưng mà bọn họ đều đi theo đoàn để đến mừng thọ cho ông lão nhà họ Diệp ư?
Một khắc này ngoại trừ Diệp Thiên ra thì tất cả mọi người không ai là không rơi vào trạng thái hoảng sợ đến mơ hồ cả.
Sự phô trương của những người có thanh danh lớn này thật sự là khiến người ta nghe vào mà cảm thấy rợn hết cả người.
Ông lão lại càng kinh hãi sợ sệt hơn bởi vì ông ấy không biết những người này có thật lòng là đến để mừng thọ không hay lại giống như Sở Hãng mượn danh nghĩa mừng thọ để đến đây kiếm chuyện gây phiền phức?
Nếu như là bọn họ đến để kiểm chuyện thì thật sự vô cùng khủng bố, bởi vì những người này này cộng thêm với việc liên kết lại với nhau thì chuyện nghiền nát cả nhà họ Diệp thành bột mịn chỉ là chuyện trong một khoảnh khắc.
“Hả? Triệu Cửu Linh?"
Ngay cả Kì Hồng Sơn đang hùng hùng hổ hổ tiến về phía Diệp Thiên lúc này nghe đến tên Triệu Cửu Linh cũng không nhịn được mà tim đập chân run, mặt đổ đầy mồ hồi.
Sợ hãi đến mức chỉ có thể nuốt nước bọt rồi bước lùi về sau hai bước.
“Thầy Kì, thầy làm sao vậy??" Sở Hằng không thể nhịn được mà lên tiếng hỏi.
“Cậu Sở Hằng, tôi...!bị dọa sợ rồi." Kì Hồng Sơn thành thật nói.
Sở Hang không nhịn được dở khóc dở cười nói: "Thấy Kiả, thật không ngờ thấy lại nhất gan như vậy.
Mấy người này có gì mà đáng sợ cơ chứ? Ở đây là thủ đô, Thẩm Vinh Hoa có thể làm gì được chúng ta cơ chứ? Còn mấy kẻ Đề Ngạn, Giang Thành kia thì càng khỏi phải bàn đi, ở đất thủ đô này bọn họ chẳng là cái thá gì cả!"
Cũng không đợi anh ta dứt lời, Kì Hồng Sơn đã vội vã sợ đến đổ mở hội hột bịt miệng của anh ta lại: “Cơm có thể ăn bừa nhưng lời này tuyệt đối không thể nói bừa Sở Hằng buồn bực tức giận lấy tay đẩy tay đang che miệng mình của Ki Hồng Sơn ra: “Thầy Kì, rốt cuộc là ông đang sợ cái gì vậy chứ?" "Tôi đang sợ người tên Triệu Cửu Linh!" Kì Hồng Sơn cũng vô cùng thật thà nói.
“Triệu Hồng Sơn? "Sở Hằng nghiên nghiêng đầu khó hiểu hỏi: "Người này có cái gì mà đáng sợ đến vậy cơ chứ?"
Kì Hồng Sơn cười khổ nói: “Cậu có điều không biết rồi, từ lúc cậu đang còn mặc bỉm, thanh danh của Triệu Cửu Linh đã vang khắp cả Nam Việt này rồi.
Suốt hơn 20 năm qua ông ấy không hề ra khỏi cửa nửa bước, luôn luôn đóng cửa tu luyện, thực lực của ông ấy hiện tại e là có thể nghiền nát ông nội cậu thành bột trong một khắc!”
Ha!
Sở Hằng nghe thấy vậy liền bị dọa sợ đến nhảy dựng cả lên, nét kiêu ngạo ban đầu trên mặt cũng không còn lại nữa, chỉ còn vẻ sợ sệt thất thần mà thôi.
Chỉ cần giơ tay nhấc chân đã có thể nghiền nát ông nội thành bột, vậy thì ông ta là loại người đáng sợ đến mức nào cơ chú? “Biết sợ rồi à?” Diệp Thiên khinh bỉ lạnh giọng cười, nhìn Sở Hãng như nhìn một cái xác chết.
ừng ực
Sở Hằng nuốt một ngụm nước miếng sợ hãi, nói: “Mau, câu Phan! Mau đi mời cứu viện!” “Được được được!" Phan Dương cũng lập tức móc điện thoại ra gọi cứu viện.
khi nhìn thấy Sở Hãng sợ hãi, ông lão cũng cảm thấy yên tâm hơn, lớn giọng nói: “Tháng cả, tháng hai, tháng bốn, thắng năm, các con mau ra nghênh đón khách quý đi Cả bốn người con chỉ vội vàng nói một câu Vâng, rồi như con mèo nhanh chóng lao ra ngoài đại sảnh.
“Thẩm Thẩm...!Thẩm Vinh Hoa đến đây ư?" Diệp Minh ở phía sau lúc này mới lấy lại được tinh thần sau những cú sốc, mấp máy môi hỏi.
Lời vừa mới nói ra, khuôn mặt bác gái cả liền trở nên trắng bêch
Ông lão cũng là sốc đến tận óc, nhớ lại chuyện Diệp Minh đã gây sự với Nhữ Dao trong lòng không khỏi cuồn cuộn lo lắng.
“Anh Diệp Minh đừng có sợ, nói không chừng Thẩm Vinh Hoa đến đây không phải là để mừng thọ mà là để truy hỏi người nào đó đã lấy cấp Nhữ Dao cũng nên!” Diệp Linh cười lạnh nhìn về phía Diệp Thiên: “Kiểu nhà giàu có bậc nhất như Thẩm Vinh Hoa làm gì có môn đăng hộ đối để mà đến chúc thọ ông nội cơ chứ? Chỉ có thể là do ai đó ăn trộm Nhữ Dao của người ta, nên người ta mới đến đây tìm thôi!” “Còn về cái gì mà Triệu Cửu Linh, Đỗ Đức Trọng có lẽ là cũng giống với cậu Sở Hằng, đến đây tìm người nào đó tính số Dù sao người ta cũng có lá gan lớn, ai biết là đã đắc tội với bao nhiều người đầu! “Đúng đó!” Bác gái cả cũng vui vẻ trở lại mà nói: "Đúng rồi.
Thẩm Vinh Hoa đến đây là vì chuyện Diệp Thiên đã ăn trộm Nhữ Dao của người ta nên người ta mới mò tới tận cửa chứ nếu không người như Thẩm Vinh Hoa ở Đông Nam xa xôi, chẳng tự dưng mà lại tự mình đến đây mừng thọ cho cha!” “Nhưng mà, nếu như...!Thẩm Vinh Hoa biết được chuyện Nhữ Dao...!
Diệp Linh vội vã cắt ngang lời nói của Diệp Mặc: “Em thấy chính là do Diệp Thiên lén lút đem tới đây để mừng thọ ông nhưng cầm không vững cho nên mới làm rơi đến mức bể nát như vậy đó chứ "Đúng đúng đúng, tôi cũng nhìn thấy y hệt như vậy!" Bác gái cả lập tức lên tiếng theo.
“Tôi nhìn thấy cũng giống hệt như vậy đó!” Thím năm, bác gái hai cùng một đám người cũng đều lên tiếng.
"Chúng tôi cũng đều nhìn thấy giống như vậy!” Diệp Hạo cùng với một vài người con cháu của nhà họ Diệp cũng hồ lên đồn thanh.
Trong nhất thời tất cả trên dưới nhà họ Diệp đều đồng lòng tìm ra cách giải quyết, đó là chĩa mũi súng về phía Diệp Thiên.
Ông lão nhìn thấy thể không hề nổi giận, ngược lại chỉ rơi vào trầm mặc.
Nếu như Nhữ Dao là do Diệp Thiên ăn cắp trái pháp luật ở nhà họ Thẩm thì bây giờ Thẩm Vinh Hoa tìm đến cửa khẳng định là không cách nào trốn thoát khỏi vòng pháp luật.
Cân nhắc một hồi, nếu như vậy thì chỉ còn cách đổ hết đống đổ nát dưới đất lên người Diệp Thiên mà thôi.
Cùng lắm thì kéo thêm Diệp Minh vào, nhưng như thế thì quả tổn thất cho nhà họ Diệp rồi, chỉ đành theo phương diện khác mà bồi thường cho nhà thăng ba thật tốt, đây cũng xem như là hết cách, bất đắc dĩ rồi nên mới làm như vậy.
“Các người...!Bố mẹ của Diệp Thiên nhìn thấy tất cả đều chĩa mũi dao về phía Diệp Thiên, không thể nhịn được nữa mà đứng lên chuẩn bị phản kích.
“Cha, mẹ.
Chuyện của Nhữ Dao hoàn toàn không phải lỗi của Diệp Thiên đầu, hai người cứ yên tâm ngồi xuống trước đi Tân Liên Tâm cười nói.
Đúng là nực cười, Diệp Thiên cứu ông nội của Thẩm An Kỳ cho nên bọn họ mới nể mặt Diệp Thiên mà đến dự lễ đại thọ của ông lão, cả một đám hề này lại đều muốn đem tội lỗi đổ hết lên người cho Diệp Thiên.
Cha con Thẩm Vinh Hoa liệu có thể nào tin nổi trò hề mà bọn họ đang diễn ở đây hay không cơ chứ?
Vợ chồng Diệp Diệu Hà cũng bán tín bán nghi mà ngồi xuống.
“Diệp Linh, cô nói xem Triệu Cửu Linh kia có phải là cũng đến đây tìm thắng điện Diệp Thiên kia để tính số hay không?" Sở Hằng lúc này cũng cất tiếng hỏi.
“Khả năng rất cao" Diệp Linh gật đầu nói: "Lúc tôi đang ở một sự kiện ở Nam Hải, thì có nghe phong thành thương nhận nói chuyện phiếm rằng một thiếu gia nhà họ Triệu ở Nam Hải đã chết ở Giang Thành.
Không rõ nguyên nhân chết, Diệp Thiên lại là người Giang Thành, bây giờ Triệu Cửu Linh đã tìm đến cửa nhà họ Diệp của chúng tôi, tôi nghĩ cái chết của thiếu gia nhà họ
Triệu có thể liên quan trực tiếp đến Diệp Thiên.
" Lời vừa nói ra liền khiến cho tất cả trở nên hoang mang tột độ.
“Trời ơi! Nói như vậy có nghĩa là Diệp Thiên đã làm chết thiếu gia nhà họ Triệu, cho nên bây giờ Triệu Cửu Linh tìm đến tận cửa để trả thù ư?” “Nếu như là thật, vậy thì quá mức đáng sợ rồi!” “Diệp Thiên tôi hỏi cậu, có phải là cậu đã giết chết thiếu gia nhà họ Triệu rồi phải không?"
Nghe giọng nói áp đảo hướng về phía mình, Diệp Thiên chỉ thấy buồn cười, nói: "Tôi cảm thấy Diệp Linh không chỉ có ngực lớn mà não còn rất to, khả năng bịa chuyện làm điên đảo thị phi cũng không hề nhỏ.
Mọi người không phải nghi ngờ vô căn cứ nữa, Nhữ Dao của nhà họ Trầm là do tôi lấy.
Cái chết của thiếu gia nhà họ Triệu cũng có liên quan tới tôi nhưng mọi người không phải mừng vội bởi vì những chuyện này không thể đem ra làm bia chân cho các người được đầu! Diệp Minh khó mà thoát khỏi chuyện phải bồi thường, đảm chó mèo bát nháo đến tìm tôi gây sự cũng khó tránh khỏi kết cục phải chết!”
Giọng nói của Diệp Thiên vang lên vô cùng hùng dũng khí phách, giống như sấm nổ bên tại khiến cho đến cả Diệp Minh đứng bên cũng tim đập chân run, sợ hãi đến sắp tè cả ra quân.
“Hừ." Diệp Linh lúc này mới ậm ừ nói: "Anh cũng đã nói cái chết của thiếu gia nhà họ Triệu có liên quan đến anh, hiện tại ông lão nhà họ Triệu đã tìm tới tận cửa rồi.
Vậy mà còn mạnh miệng dám nói người khác không thể thoát chết.
Đầu tiên hãy nghĩ xem anh sống như thế nào đi đã, thật nực cười “Con mẹ mày, mày đúng là điện thật rồi!”.
Lời vừa nói ra của
Diệp Linh khiến cho Sở như được uống thuốc an thần, lại lớn tiếng nói: để cho thấy Kì bắt mày lại trước, đợi một lát Triệu Cửu Linh vào đây mới xử lý mày "Thầy Ki, ra tay di!"
Nhưng mà không hề nghĩ tới khi anh ta vừa mới dứt lời thì ở bên ngoài đã vang lên một âm thanh vô cùng lớn: "Kẻ nào to gan như thế? Lại dám gọi thắng tên cúng cơm của tôi?"
Mọi người đều đồng thời nhìn về hướng phát ra âm thanh, chỉ nhìn thấy một người đàn ông cao lớn, sắc mặt nghiêm nghị toát ra một loại khí chất khiến cho người khác phải khiếp sợ.
Trong nháy mắt toàn hội trường đều im bặt, không ai dám thở mạnh nữa, chỉ còn lại tiếng bước chân dày đặc.
Có lẽ bởi vì khí chất bức người của nhân vật này quá mạnh nên mới khiến cho không ít người đứng không vững.
Đến ông lão cũng đổ đầy mồ hôi lạnh.
Cũng không thể đoán biết người đến là thiện hay ác.
Sở Hằng run rẩy dữ dội khi bị người đàn ông đó nhìn chăm, cổ họng không ngừng nuốt nước “Thầy.
Vị này ông Triệu...!sao?" Sở sợ đến sắp tè ra quân, bắp hỏi Kì Hồng Sơn, anh ta chỉ cảm thấy người đang nhìn chằm chằm mình này có ánh mắt còn đáng sợ hơn ánh mắt của ông nội anh ta gấp rất nhiều lần.
“Hình đúng là vậy!” Kì Hồng Sơn cũng không dám chắc chắn nhưng nhìn từ tuổi tác, vóc dáng cùng với khí chất dọa người đó cũng khiến cho ông ta đoán ra được phần nào.
cậu vừa gọi tên củng cơm của tôi Triệu Cửu Linh đến gần nhìn chăm chăm Sở Hằng lạnh lùng hỏi.
Ứng ực! Sở Hằng nuốt một ngụm nước bọt, rụt rè chỉ vào
Diệp Thiên: "Ông Triệu à.
Tôi nghe nói cái chết của thiếu gia nhà họ Triệu của ông có liên quan đến hắn, cho nên mới chuẩn bị bắt chờ ông xử phạt"
Triệu Cửu Linh nhìn theo hướng những gì Sở Hằng đang chỉ, sắc mặt của ông ta thay đổi một cách dữ dội sau đó lập tức dơ tay lên tất thật mạnh vào mặt của Sở Hằng.
Bop! m thanh lớn như sấm nổ vang trời.
Chỉ nhìn thấy Sở Hằng lần quay ra đất, hộc máu mồm cộng thêm việc hộc ra vài cái răng nữa, khuôn mặt của anh ta bị đánh đến mức lủn hàn vào một bên
Toàn hội trường ai nấy đều cảm thấy kinh hãi.
Đám người Diệp Linh đều bị dọa đến mức mơ hồ mông lung.
không tin nổi.
Mấy chàng công tử đến đây gây sự cùng với Sở Hằng đều sợ đến mức đổ mồ hôi hột, run rẩy không dám phát ra âm thành nào cả.
“Đáng đời!” Thẩm An Kỳ hừ lạnh một tiếng rồi nói.
Một giây tiếp theo ông ta dẫn đầu đoàn người tiến về phía Diệp Thiên, lưng cúi 90 độ vô cùng cung kính chấp tay nói ra ba chú: “Chào cậu Thiên!”
Ngay sau đó: “Chào cậu Thiên! “Chào cậu Thiên!” “Chào cậu Thiên m thanh đầy cung kính vang lên khắp cả đại sảnh.
Rồi sau đó toàn cả đại sảnh đều im lim như phỗng, mọi người ai nấy đều sốc đến mức không thể tin được những gì mà mình vừa nhìn thấy.
Quả thật sự là một chuyện khiến cho người ta chấn động không thôi.
Đặc biệt là khi nhìn thấy Thẩm Vinh Hoa đang cung kính chào hỏi Diệp Thiên, ông ông lão sợ hãi ngồi liệt trên mặt đất, chỉ nghĩ rằng tam quan của bản thân đã bị lật đổ.
Lúc này Diệp Thiên phất tay mỉm cười nói: "Mọi người không cần khách sáo như vậy, đi chúc mừng sinh nhật ông nội tôi đi." “Vâng, thưa cậu Diệp." Mọi người lúc này mới đứng thẳng dậy và đi về phía ông lão “Không phải bọn họ tới tìm Diệp Thiên để gây sự hay sao?”
Bác gải cả đầy nghi hoặc nói.
"Vị phu nhân này.
Khi nói chuyện hãy chú ý một chút, đừng ở đó chọc gậy bánh xe, bịa chuyện gây ảnh hưởng đến mối quan hệ của cậu Thiên và chúng tôi." Đỗ Đức Trọng chợt lạnh lùng trừng mắt nhìn bác gái cả.
Bác gái cả chưa bao giờ đối phó với một vị đại lão là nhân vật lớn như vậy, bị ánh mắt của Đỗ Đức Trọng làm cho sợ đến toát mồ hôi lạnh, nhanh chóng ôm lấy cánh tay của bác gái hai run ray.
Ngay sau đó dưới sự ngạc nhiên và vui mừng của ông lão, Thẩm Vinh Hoa và những người khác đã đến tặng quà mừng thọ và nhanh chóng quay trở lại bên Diệp Thiên.
“Chị Liên Tâm.
Thẩm An Kỳ lập tức dẫn vào bên cạnh Tân Liên Tâm, hai người trò chuyện rôm rả cười nói.
Đúng lúc này Khổng Ngọc Sơn chạy tới với một đống mảnh vỡ trong tay và nói với Thẩm Vinh Hoa: "Ông Thẩm à, cái này có phải là cái Nhữ Dao ông mua với giá 45 tỷ không?" Khi Thẩm Vinh Hoa nhìn thấy nó, đôi mắt của ông ta gần như muốn bật cả ra ngoài.
"Đó là thứ tôi mua, cha tôi dù rất không nỡ nhưng vì yêu quý cậu Diệp Thiên cho nên mới đặc biệt đưa cho cậu ấy để làm quả.
Sao nó lại vỡ nát thành ra thế này cơ chứ?" “Ông Thẩm, tôi không phải cố ý” Diệp Minh đột nhiên ngồi trên mặt đất giống như bức tượng, đã không còn vọng tưởng gì về chuyện đổ lỗi lên đầu Diệp Thiên nữa "Cậu..." Thẩm Vinh Hoa giống như có ý muốn ăn tươi nuốt sống Diệp Mặc.
"Được rồi." Diệp Thiên lúc này mới nói: "Đây là chuyện của gia đình tôi.
Tôi sẽ giải quyết sau vậy.
Trước tiên xử lý chuyện bên ngoài cái đã."
Nói xong hắn chỉ vào Sở Hằng nói: "Ông Triệu, lôi hắn ra ngoài giết đi cho tôi, đừng để thấy máu nhé." “Đã rõ.
Triệu Cửu Linh nhấc Sở Hằng ra khỏi mặt đất.
"Không được! không được!" Sở Hằng kinh hãi lên tiếng: "Triệu Cửu Linh, tôi có người chống lưng ở phía sau, ông không thể nào động vào tôi, bọn họ sắp tới đây rồi.
Nếu như giết tôi thì ông nhất định sẽ phải chết ở thủ đô này đó!" "Cậu Diệp Thiên, giết ngay bây giờ nhé?" Triệu Cửu Linh nhìn Diệp Thiên.
“Vậy thì chờ xem người chống lưng cho anh ta là ai đã rồi tinh tiếp." Diệp Thiên nói, chỉ là một con kiến nên hắn cũng không vội để cho Sở Hằng chết.
"Được." Triệu Cửu Linh trực tiếp ném Sở Hằng đến bộp một cải xuống, khiến cho anh ta nằm bẹp di trên mặt đất.
"Có khách đến
Vào lúc này một giọng nói lại vang lên từ ngoài sảnh.
"Người đứng đầu tử đại gia tộc ở thủ đô, cậu Hoắc Vân, thiếu gia họ Hoặc đến để mừng thọ!" "Người đứng thứ hai của tứ đại gia tộc ở thủ đô, thiếu gia của nhà họ Đường là cậu Đường Thừa Chí tới mừng thọ".
Danh Sách Chương: