Mục lục
Chàng Rể Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


“Diệp Thần Quân, đã lâu không gặp, dạo này cậu có khỏe không?”
Lý Lâm Thuật và Trương Chánh Hành vừa vào nhà họ Tần, nhìn thấy Diệp Thiên liền cười nịnh nọt tiếng lên, nhiệt tình giống như nhìn thấy lãnh đạo.

"Ồ, đây không phải là tam trưởng lão và ngũ trưởng lão của Huyền Đỉnh Tông sao?” Diệp Thiên ra vẻ kinh ngạc, hỏi: “Sao thế, hai người nghe nói tôi trốn ra khỏi Huyền Minh Tông, cho nên muốn tới bắt tôi tiến vào Huyền Đỉnh Tông các ông, luyện đan chế phù cho các ông sao?”
“Không không không!”
Hai người vội vàng xua tay, Lý Lâm Thuật cười làm lành nói: “Diệp Thần Quân, cậu hiểu lầm rồi, hiểu lầm rồi! Hai bọn tôi đặc biệt tới cửa thăm hỏi, thuận tiện vì lần trước mạo phạm, cố ý tới chỗ cậu thỉnh tội.”
Hồ.” Diệp Thiên cười nói: “Nếu là thỉnh tội, vì sao còn đứng, chẳng lẽ không cam lòng, không thành tâm?”
“Không không không!"
Hai người xua tay, sau đó liếc nhau một cái, có chút bất đắc dĩ quỳ xuống với Diệp Thiên.

“Diệp Thần Quân, lần này tôi tới là đặc biệt bồi tội với cậu chuyện bắt cậu tiến vào Huyền Đỉnh Tông, mong cậu không để ý chuyện lúc trước, tha thứ cho tôi không hiểu chuyện, nếu cậu vẫn còn ghi hận chuyện kia, cậu có thể đánh hai chúng tôi để trút giận, đừng đánh chết hai chúng tôi là được.” Lý Lâm Thuật sợ hãi nói.

Sau khi nói xong những lời này, sau lưng ông ta đã ướt đẫm mồ hội.

Nói đùa, Diệp Thiên ngay cả Kim Đan Thần Quân đều giết chết được, nếu ra tay nặng với hai bọn họ, có thể đánh hai bọn họ tàn phế rồi.

Hai bọn họ cũng là không có biện pháp, tông chủ đã nói phải bàn bạc tốt với Diệp Bắc Minh, nếu không làm được thì mang đầu về gặp tông chủ.


Cho nên hai bọn họ vì chuyện này, mới không tiếc quỳ xuống bồi tội với Diệp Thiên.

“Đóa Đóa, lúc trước hai bọn họ muốn bắt cha, con nói xem cha có nên đánh bọn họ không?” Diệp Thiên cười hỏi cô nhóc, bởi vì cô nhóc vẫn luôn tò mò nhìn hai người.

“Hả? Hai bọn họ muốn bắt cha ạ, vậy hai bọn họ là người xấu.”
“Ừm, là kẻ xấu.” Diệp Thiên gật đầu nói.

“Hừ.” Đóa Đóa lập tức khịt mũi, chỉ hai người kêu lên: “Bạch Hổ, hai tên trứng thúi này dám bắt cha tao, cắn hai quả trứng thúi này cho tao, trút giận cho cha tao.”
“Gừ!”
Bạch Hổ lập tức hóa mèo thành hổ, xông về phía Lý Lâm Thuật và Trương Chánh Hành.

"Ha ha!"
Thấy thế đám Tần Chí Thành và cha mẹ Diệp Thiên đều cười ngây ngô, chỉ cảm thấy cô nhóc này quá đáng yêu.

“Được rồi cô bé ngoan, không gọi cha đánh hai bọn tôi, mà gọi một con mèo to cắn hai chúng tôi, quá ngây thơ rồi, hai bọn tôi sẽ sợ con mèo to cắn sao?” Lý Lâm Thuật cười đắc ý nói.

Nhưng rất nhanh ông ta phát hiện mình xem nhẹ con mèo to, lúc hai chân trước của con mèo to khoác lên bả vai ông ta, móng vuốt sắc bén đâm vào da thịt ông ta, ông ta mới biết con mèo to này đáng sợ cỡ nào.

Nhất thời tiếng kêu thê lương thảm thiết của hai người vang vọng nhà họ Tần, bị Bạch Hổ đuổi chạy trối chết, thứ nhất là Bạch Hổ hung mãnh, thứ hai lại không dám ra tay đánh Bạch Hổ, thứ ba là không dám chạy trốn, chỉ có thể bị ngược chạy lòng vòng trong sân.

Mãi đến khi hai người bị Bạch Hổ cắn thương tích đầy mình, Đóa Đóa mới gọi Bạch Hổ về.

Sau đó mắt to cười híp thành hình trăng rằm, nói với Diệp Thiên: “Cha, Đóa Đóa giúp cha trút giận, cha còn tức giận nữa không?”
“Đóa Đóa ngoan của cha trút giận thay cha, đương nhiên là cha không tức giận rồi.” Diệp Thiên sờ đầu cô nhóc cưng chiều nói.

“Hì hì.”
Cô nhóc lộ ra hàm răng trắng tinh.

Lý Lâm Thuật và Trương Chánh Hành nghe thấy thế, lập tức thở phào nhẹ nhõm, trong lòng tràn ngập cảm kích cô nhóc.

Chút thương tích da thịt như vậy, trở về lấy thuốc bôi là được rồi.

“Nói đi, hai người chủ động chạy tới tạ tội với tôi là có mục đích gì?” Lúc này Diệp Thiên nghiêm mặt nhìn hai người, đi thẳng vào vấn đề.


“Là như thế này Diệp Thần Quân Lý Lâm Thuật tiến lên nói: “Không phải là cậu có thù oán với Huyền Minh Tông sao? Vừa vặn Huyền Đỉnh Tông chúng tôi cũng có thù oán với Huyền Minh Tông, cho nên tông chủ của chúng tôi bảo hai bọn tôi tới cửa làm hòa, cùng đối đầu Huyền Minh Tông với cậu”
Nói đến đây, Lý Lâm Thuật lấy một cái nhẫn không gian ra đưa cho Diệp Thiên, tiếp tục nói: “Bên trong có một trăm tấn linh thạch, là tông chủ chúng tôi cho ngài lễ gặp mặt, ông ấy tin tưởng vững chắc chỉ cần chúng ta liên minh, nhất định có thể đánh Huyền Minh Tông hoa rơi nước chảy.”
Lý Lâm Thuật nói xong, còn không đợi Diệp Thiên mở miệng, Hạ Hầu Mục lập tức nói: “Diệp Thần Quân, thực lực của Huyền Đỉnh Tông trên Huyền Kiếm Tông tôi, nếu có thể liên minh với Huyền Đỉnh Tông, cùng đối kháng đại liên minh của Huyền Minh Tông, phần thắng ít nhất lại thêm hai phần.”
Diệp Thiên không thèm để ý.

Nhưng đạo lý nhiều một người bạn ít một kẻ thù hắn vẫn biết, huống chi Huyền Đỉnh Tông ngoại trừ muốn bắt hắn, sau này chưa làm chuyện gì có lỗi với hắn, liên minh với bọn họ cũng không phải không được.

“Được rồi, thấy các ông có thành ý như vậy, chuyện này tôi đồng ý.” Diệp Thiên nói xong, cầm lấy nhẫn không gian trong tay Lý Lâm Thuật.

Một trăm tấn linh thạch không lấy cũng uổng.

“Cảm ơn Diệp Thần Quân! Cảm ơn Diệp Thần Quân!”
Lý Lâm Thuật và Trương Chánh Hành kích động không thôi, cuối cùng cũng có thể trở về cho tông chủ một lời giải thích.

Sau bữa cơm tối, một đám người ngồi ở đại sảnh nói chuyện phiếm, bỗng nhiên Diệp Thiên nhìn về phía ông cụ Diệp nói: “Ông cụ, cháu biết ông lo lắng đám bác cả, hôm nay chuyện bên Giang Thành đã giải quyết, ngày mai cháu mang theo ông Hoắc, ông Đường, ông Vũ đến thủ đô, đoạt lại sản nghiệp nhà họ Diệp chúng ta, ông ở lại đây với cha mẹ cháu trước, đợi mọi chuyện ổn định lại về thủ đô cũng không muộn.”
Ông cụ nghe thấy thế, liền nói liên tục ba chữ được, cả người kích động tới mức nước mắt rưng rưng.

Hoắc Cảnh Long, Đường Tu Nhân, Vũ Thiên Trường nghe Diệp Thiên nói muốn dẫn bọn họ về thủ đô khôi phục sản nghiệp đã mất đi, đều vô cùng kích động.

Bọn họ đợi những lời này của Diệp Thiên lâu rồi!
Sau đó Diệp Thiên lại nói với cha con Thẩm Tông Hoa: “Vừa rồi tôi dùng ngày sinh tháng đẻ của An Kỳ để tính, cô ấy vẫn còn sống, nhưng không thể tìm kiếm được tung tích của cô ấy.

Có lẽ không ở trong nước, có khả năng ở Đông Nam Á, đợi tôi xử lý xong chuyện trong nước, sẽ đi cùng các ông tới Đông Nam Á để khôi phục sản nghiệp, thuận tiện tìm An Kỳ trở về.”

“Được được được.”
Cha con Thẩm Tông Hoa cũng vô cùng kích động.

Đúng vào lúc này, di động của Diệp Thiên vang lên.

Là Giang Sơn gọi tới.

“Chuyện gì thế ông Giang?” Diệp Thiên hỏi.

“Đồng chí Diệp Thiên, chuyện lớn không ổn rồi.”
“Nói mau.” Diệp Thiên nhướng mày.

"Là thế này.” Giang Sơn nói: “Tôi vừa mới nhận được tin báo, bởi vì chuyện cậu diệt Huyền Thanh Tông quá huyện náo, những gia tộc xâm chiếm sản nghiệp nhà họ Diệp, nhà họ Hoắc, nhà họ Đường, nhà họ Vũ sợ cậu trả thù, bây giờ đã chuyển toàn bộ sản nghiệp đi, chuẩn bị chuyển tới Trung Nguyên, tiếp nhận bảo hộ của đại liên minh”
“Nhưng bọn họ còn hạ mệnh lệnh, muốn tối nay tàn sát hết người nhà họ Diệp, người nhà họ Hoắc, người nhà họ Đường, người nhà họ Vũ, lấy chuyện này trả thù cậu”
“Cho nên cậu nhanh tới thủ đô một chuyến, tôi cùng lắm chỉ kéo dài được

.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK