"Cái gì? Ngài Kim đến rồi sao?"
Nghe thấy ngài Kim sắp đến, mọi người ở đó tỏ ra vô cùng kinh ngạc.
Ngay cả bốn người vệ sĩ đi trước mặt của Diệp Thiên cũng chỉ đứng yên đó mà không dám nhúc nhích.
Ở Giang Thành, ngoài danh tiếng của bốn dòng họ lớn ra thì tiếng tăm của ngài Kim là vang dội nhất, thậm chí ông có thể ngồi ngang hàng với người trong bốn dòng họ lớn đó.
Ông là người đứng đầu các thế lực ngầm ở Giang Thành, hơn nữa nghe nói rằng ông đã từng cứu mạng của Đề Ngạn Vương, vốn dĩ Đề Ngạn Vương định cho ông một danh phận nhỏ bé ở Đại Đề Ngạn nhưng lại bị ông từ chối.
Ông một thân một mình lặn lội đến vùng đất Giang Thành này, dùng thời gian mười năm của mình để khống chế được hết tất cả các thế lực ngầm tại Giang Thành.
Tuy rằng bây giờ ông đã tay gác kiếm nhưng uy danh lẫy lừng của ông vẫn không bao giờ phai màu.
Ở Giang Thành, ông vẫn được xem là một ông trùm.
Mà Giang Thành cách Đề Ngạn chỉ có một trăm cây số mà thôi, lái xe chưa được một tiếng là đã đến rồi.
Vì khoảng cách gần như vậy cho nên ánh hào quang của Đề
Ngạn đã chiếu lên cơ thể ông, khiến cho bất cứ một dòng tộc nào nằm trong bốn họ tộc lớn cũng đều không dám trở thành kẻ địch của ông.
Ai biết rằng sau khi trở thành kẻ địch của ông thì mình có đắc tội với Đề Ngạn Vương hay không chứ.
"Quả đúng là chỗ ngồi của Kim Thiện Hùng." Vẻ mặt của Tần Liên Tâm bỗng nhiên thay đổi, cô không biết rằng hôm nay Kim Thiện Hùng đến đây rốt cuộc là mang đến cho Diệp Thiên may mắn hay là sự xui xẻo đây.
"Chị ơi, hay là chúng ta về đi." Tần Lâm Văn vội vàng kéo lấy cánh tay của Tần Liên Tâm, sợ hãi cất giọng nói thầm thì.
Tần Liên Tầm nhìn về hướng của Diệp Thiên rồi nhẹ nhàng đáp: "Ông ấy đến đây để chúc mừng hay là đến đây để giữ thể diện cho Trương Thụy Bắc chứ?"
Cô biết rằng dường như Diệp Thiên cũng quen biết với Kim Thiện Hùng.
"Em nói xem Trương Thụy Bắc có mặt mũi đó không?" Diệp Thiên cười hỏi.
"Ừ...!hình như thật sự là Trương Thụy Bắc không có đủ tư cách đó." Tần Liên Tâm có vẻ như đã hiểu ra Kim Thiện Hùng đang đứng về phía của ai rồi.
Đội xe đã nhanh chóng dừng lại, trên xe bước xuống mấy mươi người đàn ông mặc đồng phục giống hệt nhau, sau đó họ vội vàng xếp thành hai hàng thẳng cạnh chiếc xe Rolls-Royce.
Lãnh Hổ và một người đàn ông mặt mũi xấu xí mở cửa chiếc xe Rolls- Royce ra thì thấy Kim Thiện Hùng và bà cụ Kim cùng nhau bước xuống.
"Vãi chưởng, cả bà cụ Kim cũng đến luôn sao?" "Ngài Kim và bà cụ Kim đến đây để làm gì nhỉ?" "Đến đây để giữ thể diện cho hiệu thuốc Thụy Bắc hay là muốn giữ mặt mũi cho cửa hiệu Tế Thế đây?"
Các cậu ấm cô chiêu cùng những vị khách đã bắt đầu xì xào bàn tán cả lên.
"Em họ, là em gọi ngài Kim đến đây sao?" Lưu Thiếu
Khải sát lại gần Ngụy Tiến Phúc rồi nói nhỏ vào tai gã "Đâu có đâu, sao mà em có thể gọi được ông ta chứ." "Vậy ông ta..." "Để em qua đó thăm dò tình hình xem sao."
Vừa nói dứt lời thì Ngụy Tiến Phúc đã vội vàng chạy đến chỗ của Kim Tử Hào với vẻ mặt vô cùng vui vẻ.
"Chú Hùng, bà cụ Kim, hai người sao lại đến đây thế?" "ồ là cậu chủ Phúc đây sao." Kim Thiện Hùng cười niềm nở, sau đó ông đưa tay lên vẫy để ra lệnh cho Lãnh
Hồ: "Lãnh Hổ, mau đánh gãy chân bốn tên đó cho tôi." Lời nói của ông rất vừa mạnh mẽ vừa dứt khoát, rất có khí phách.
"Vâng." Lãnh Hổ nghe theo lời ông, sau đó hắn dẫn theo mấy người đàn ông mặc áo đen rồi đi về phía Diệp Thiên.
Những người có mặt tại đó đều cảm thấy mơ hồ khó hiểu.
Bốn người đó là chỉ bốn người nào cơ?
Bốn người vệ sĩ hay là bốn người đứng chung chỗ của Diệp Thiên đây? "Ha ha." Bỗng nhiên Ngụy Tiến Phúc vui mừng rồi cười phá lên, gã đắc ý gọi Tần Liên Tâm: "Tần Liên Tâm, ngài Kim sẽ không để cô kén rể thành công đầu, cô cứ đợi bị đánh gãy hai chân rồi trở thành người tàn phế đi, như vậy thì nhà họ Kim sẽ có thể lật đổ được chỗ đứng của nhà họ Tần của cô trong hàng ngũ bốn dòng họ lớn rồi ha ha."
Dường như gã đã từng nghe ba của gã nói rằng, Kim Thiện Hùng từ lâu đã có suy nghĩ sẽ lật đổ nhà họ Tần rồi.
Chỉ là ông chưa có cơ hội thích hợp thôi, bây giờ nhà họ Tần đang kén rể, Kim Thiện Hùng cứ như chó cùng rút giậu, ông muốn khiến nhà họ Tần không thể kiếm được con rể.
Tần Liên Tâm nghe thấy vậy thì bỗng nhiên vẻ mặt cô lập tức thay đổi.
Kim Thiện Hùng dám động tay động chân với cô một cách trắng trợn vậy ư? "Chị ơi mau chạy đi, em không muốn trở thành kẻ tàn phế đâu." Tần Lâm Văn bị dọa sợ đến phát khóc, cậu ta kéo lấy cánh tay của Tần Liên Tâm rồi thúc giục cô.
"Nhìn cái dáng vẻ nhát gan của cậu xem." Diệp Thiên tát vào mặt Tần Lâm Văn rồi nói.
Sau đó, hắn quay sang nói với Tần Liên Tâm: "Có anh ở đây, không ai có thể đụng vào em đâu."
Tần Liên Tâm vốn dĩ đang sợ đến mức tim muốn rớt cả ra ngoài nhưng sau khi nghe Diệp Thiên nói như vậy, trong lòng cô cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.
Hai lần trước trong lúc cô gặp phải những chuyện nguy hiểm nhất thì Diệp Thiên chính là người đã cứu cô, cô quyết định sẽ tin tưởng vào hắn.
"Mày là cái thá gì chứ, Kim Tử Hào và nhà họ Ngụy của tao là cùng một phe.
Ông ta còn lâu mới nể cái bản mặt chó của mày!" Ngụy Tiến Phúc không tin rằng Diệp Thiên có khả năng đó, gã cảm thấy Diệp Thiên như đang cản trở việc bỏ chạy của hai chị em Tần Liên Tâm.
Không ngờ rằng sau khi gã vừa dứt lời thì Lãnh Hổ đã dẫn bốn tên vệ sĩ đến bên cạnh, sau đó không hề ngập ngừng mà trực tiếp ra tay đánh gãy chân họ.
Rắc rắc rắc.
"A a a."
Bỗng chốc những tiếng thét của họ vang lên thảm thiết như những con heo trong lò mổ.
Những người có mặt ở đó ai nấy cũng đều cảm thấy rùng mình.
Con mẹ nó sao mà ác độc quá vậy, đánh gãy chân thật luôn à.
Trương Thụy Bắc bị dọa đến xanh mặt.
Đánh què chân bọn vệ sĩ của cậu chủ Phúc, má nó thì ra ông đến để ủng hộ cho loại phế thải là Diệp Thiên này sao.
"Như vậy là là là..." Lưu Thiếu Khải tỏ ra vô cùng khó hiểu, không ngờ Kim Thiện Hùng lại dám đánh vệ sĩ của Ngụy Tiến Phúc đến tàn phế ngay trước mặt của gã, lẽ nào trong mắt ông thì Diệp Thiên còn lợi hại hơn Ngụy Tiến Phúc ư? "Kim Thiện Hùng, ông làm như vậy là có ý gì hả? Bọn họ đều là vệ sĩ của tôi mà." Ngụy Tiến Phúc định thần lại, hắn kích động đến mức hét toáng lên.
"Lúc mà bệnh tình của mẹ tôi rơi vào nguy kịch là do Diệp Thiên đã cứu bà ấy, rồi đảm vệ sĩ của ba cậu đã dám đụng tay đụng chân với Diệp Thiên, Kim Thiện Hùng tôi phân rất rõ bạn và kẻ thù." Lý lẽ của Kim Thiện Hùng rất đanh thép, chỉ cần thiết lập mối quan hệ tốt với Diệp Thiên thì nhà họ Ngụy là cái thá gì chứ.
Tất cả mọi người tại đó đều kinh ngạc vô cùng.
Phù.
Trương Thụy Bắc ngồi bệt xuống dưới đất.
Cái tên phế vật này đã cứu bà cụ Kim sao, vậy chắc chắn hẳn đã ôm trọn được chân của ngài Kim rồi đấy.
"Hơ hơ." Đột nhiên Ngụy Tiến Phúc bật cười nham hiểm rồi gã chỉ thẳng tay vào mặt Kim Thiện Hùng và nói: "Ông làm vậy là muốn trở thành kẻ đối đầu với nhà họ Ngụy chúng tôi đúng không?"
Bỗng nhiên đuôi mắt của Kim Thiện Hùng khẽ giật giật, ông giương tay lên cho gã một bạt tát thật mạnh.
Bop!
Ngụy Tiến Phúc bị ăn tát đến quay mòng mòng rồi ngã xuống đất, trong đầu gã giờ trống rỗng không còn biết trời trăng mây gió gì nữa cả.
Mọi người ai nấy đều ngơ ngác.
Kim Tử Hào dám đánh cậu chủ nhà họ Ngụy sao? "Ngay cả ba của cậu trước khi xác nhận là kẻ thù của tôi cũng không dám nói chuyện với tôi bằng cái giọng điệu đó, cậu là cái thá gì chứ? Cậu còn dám lắm lời thêm nữa thì ông đây sẽ đánh cho cậu trở thành phế vật luôn." Kim Thiện Hùng lạnh lùng nói.
Ngụy Tiến Phúc ôm lấy mặt rồi đứng dậy tỏ vẻ không phục.
Thế nhưng ngay cả thở gã cũng không dám thở nữa rồi, gã cắn răng rồi quay đầu bỏ đi về chỗ ngồi ban nãy của mình.
"Còn các người nữa, nếu như đến để chúc mừng cho hiệu thuốc của Diệp Thiên thì tôi rất nghênh đón.
Còn nếu muốn đến làm loạn thì hãy coi Ngụy Tiến Phúc là bài học cho các người đi." Kim Tử Hào vừa nói với giọng đanh thép vừa nhìn lướt khắp các cậu ẩm có mặt tại đó.
Một lúc sau, cả đám cậu ấm ấy cứ như chuột gặp phải mèo vậy, tất cả lần lượt chui hết vào trong xe.
Chỉ sau vài giây, mười mấy chiếc xe đã lập tức rời đi hết sức vội vàng, để lại xung quanh một bầu không khí tĩnh mịch vô cùng, không ai là không khiếp sợ trước cơn thịnh nộ của người có quyền có thể như Kim Thiện Hùng.
Núi cao thì còn có núi khác cao hơn, cho dù những cậu ấm kia có cao ngạo nổi loạn thế nào đi chăng nữa thì đứng trước mặt một người quyền thế như Kim Thiện Hùng cũng đành phải khúm núm như một thằng nhóc mà thôi.
"Chạy mau đi." Lưu Thiếu Khải vội vàng kéo theo Trươr Thủy Đồng rồi rời đi.
"Đợi chủ với." Trương Thụy Bắc dặn dò người làm đóng cửa hiệu thuốc lại, sau đó ông ta cũng vội vàng bỏ đi.
Hôm nay Kim Thiện Hùng dám vì Diệp Thiên mà đánh Ngụy Tiến Phúc, nếu như không chạy sớm thì chỉ cần Diệp Thiên nói một tiếng, Kim Thiện Hùng có thể sẽ dám giết hết cả bọn họ luôn cũng nên.
"Thụy Bắc, Thủy Đồng và cả Thiếu Khải nữa, ba người đừng có chạy mà." Diệp Thiên cất giọng nói.
Ba người bao gồm cả Trương Thụy Bắc: "...!
Không chạy rồi ở đây chờ chết à.
Một trận phong ba bão táp đã được bình lặng trở lại kể từ sau khi cơn thịnh nộ của Kim Thiện Hùng nổi lên, xem ra đám người ồn ào đó cũng đã có dự tính trong lòng cả rồi.
Bọn họ đều biết kể từ sau ngày hôm nay thì trên con phố đông y này chỉ được phép có một giọng nói mà thôi, đó chính là giọng nói của Diệp Thiên.
Hiệu thuốc lớn Thụy Bắc đã chính thức rơi xuống vực thẳm.
"Diệp Thiên, nghe nói hiệu thuốc của cậu vừa mới khai trương, tôi và con trai tôi đến đây để chúc mừng cậu." Lúc này, bà cụ Kim nở một nụ cười niềm nở nói với Diệp Thiên.
"Đến đây nào ngài Kim, mau đến dìu bà cụ Kim vào bên trong ngồi đi." Diệp Thiên gọi Kim Thụy Bắc.
"Được, thưa ngài Diệp."
Tần Liên Tâm: "...!
Người dám kêu Kim Thiện Hùng là ngài Kim ở Giang Thành này còn chưa đến mười người, thế nhưng Diệp Thiên lại chính là một trong số những người đó.
Tuổi tác của hai người họ chênh lệch nhau gần gấp đôi, như vậy chắc chắn là mối quan hệ của họ rất thân thiết nên mới dám xưng hô như vậy.
Lại thêm một lần nữa, Tần Liên Tâm lại phải có cái nhìn khác hoàn toàn về Diệp Thiên, kế đó cô lại vô cùng kinh ngạc.
"Ngài Thiên, cô Thủy Đồng." Ngài Kim dìu mẹ của mình là bà cụ Kim đến bên cạnh chỗ của Diệp Thiên, sau đó ông hơi cúi mình trước Diệp Thiên rồi chào hắn, tiếp theo ông cũng lại tỏ ra cung kính như vậy với Tần Liên Tâm.
Toàn thân của Tần Liên Tâm như có dòng điện xẹt ngang người, đầu óc cô trống rỗng không hiểu chuyện gì xảy ra.
Đột nhiên Kim Thiện Hùng lại tỏ ra cũng kính với cô như vậy, rốt cuộc là có ý gì nhỉ?
Cần phải biết rằng hai năm trước Kim Thiện Hùng đã có ý định lật đổ nhà họ Tần, kể từ lúc ông khống chế nơi để hàng ở cửa ngõ và ngăn cấm hàng loạt nơi gửi hàng hoá ra vào của tập đoàn Tâm Đức, rồi xem nhà họ Tần là kẻ thù của mình khiến cho nhà họ Tần phải chịu nhiều thiệt hại.
Thậm chí kể từ đó, mỗi lần Kim Thiện Hùng nhìn thấy cô, ông đều bày ra vẻ mặt rất cao ngạo.
Thế nhưng hôm nay lại tỏ ra cung kính với cô như vậy, quả đúng là khiến người ta khó có thể tưởng tượng được mà.
Lẽ nào...!vì nể mặt Diệp Thiên nên muốn xoá hết nợ cũ với nhà họ Tần của cô ư? "Chú...!chú Hùng." Tần Liên Tâm đáp lại với vẻ mặt bối rối trước hành động cung kính đó của ông.
"Ha ha, cô Thủy Đồng, cô khách sáo quá, tôi không dám nhận đầu." Kim Thiện Hùng bật cười sảng khoái nói.
Tần Liên Tâm: "..."
Đáp lại vẻ cung kính đó của ông thôi mà ông cũng không dám nhận sao? Ông muốn giở trò gì đây chứ?
Cô nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên không chớp mắt.
"Lại đây lại đây, đừng có đứng ở ngoài đó như vậy chứ, vào trong đã rồi nói chuyện sau." Diệp Thiên cố ý tỏ vẻ thần bí, sau đó hắn đưa tay ra tỏ ý mời Tần Liên Tâm và bà cụ Kim đi vào trong.
Đầu óc Tần Liên Tâm giờ đây vô cùng mông lung.
Người đàn ông này quả là còn thần bí hơn cả trong tưởng tượng của cô nữa..
Danh Sách Chương: