Hơn nửa năm qua, bởi vì con gái Đóa Đóa mà Diệp Thiên cùng Tần Liên Tâm ngủ cùng giường nhưng lại như cách một con sông Ngân, muốn làm gì cũng không được.
Thật ra thì Diệp Thiên cũng không ngại, hắn có thể khiến Đóa Đóa ngủ say, thế nhưng Tần Liên Tâm da mặt mỏng, có con gái ngủ bên cạnh, cô không thể thoải mái được, cứ luôn lo sợ lỡ như con gái tỉnh, bị thấy được sẽ rất hổ thẹn.
Đương nhiên, Diệp Thiên cũng từng đề nghị đợi Đóa Đóa ngủ say, ôm con bé sang cho bà nội, thế nhưng Tần Liên Tâm lại lo con gái tỉnh dậy không thấy cha mẹ sẽ khóc.
Chính bởi đủ loại nhân tố cho nên trong suốt nửa năm qua Diệp Thiên không ăn đêm, Tần Liên Tâm cũng tương tự, bởi vì như vậy mà không thoải mái được.
Vốn cho rằng trở lại ngoại giới, có thể tranh thủ ban ngày, lấy lý do đi làm cùng cha, tránh né ba đứa nhóc, cùng Diệp Thiên đến khách sạn.
Ai ngờ quanh đi quẩn lại, Diệp Thiên bận túi bụi, căn bản không thể dành thời gian đưa cô đi khách sạn được.
Rốt cuộc, đêm nay, con gái không ở trong phòng, hai vợ chồng đã có thể muốn làm gì thì làm rồi.
Còn không phải sao, vừa về phòng, cả hai lập tức quấn quít lấy nhau, cứ như củi khô gặp lửa, “phốc” một cái liền bùng lên dữ dội.
Mãi đến một lúc lâu sau, Tần Liên Tâm mới mệt mỏi, thỏa mãn ngã vào ngực Diệp Thiên, thiếp đi trong hạnh phúc.
Nhưng một đêm này, đối với rất nhiều người lại là một đêm khó ngủ.
Lúc này, ở nhà họ Diệp.
“Tin tốt! Tin cực kỳ tốt!”
Sau khi tiếp xong điện thoại, Diệp Diệu Đông hưng phấn nói với tất cả những người của nhà họ Tần, họ Hoắc, họ Đường, họ Vũ: “Ông cụ nhà tôi vừa gọi điện cho tôi, tất cả tài sản của nhà họ Tô đều bị đóng băng, số tiền chúng ta bị mất sẽ được hoàn trả vào tài khoản trong vòng ba ngày, một xu cũng không thiếu, mọi người cứ chờ tin nhắn thông báo có tiền chuyển đến đi.”
Dứt lời, toàn bộ nhà họ Diệp xôn xao hẳn lên.
“Thật tốt quá! Rốt cuộc có thể trở lại cuộc sống xa hoa lúc trước rồi!”
“Đều là nhờ công lao của đại sư Diệp, nếu như không có hắn, sao chúng ta có thể lấy lại được hơn 350 ngàn tỷ.”
“Tiên Minh sụp đổ, chín gia tộc kia bị diệt, sau này, trong nước chính là thiên hạ của chúng ta!”
Cả đám hưng phấn không thôi!”
“Không phải nói chứ, Diệp Thiên đúng là rất lợi hại, lúc đầu tôi còn không ôm bất kỳ hi vọng gì với nó, cảm thấy nó đi chính là chịu chết mà thôi.
Không ngờ nó không chỉ đánh bại một thế lực hùng mạnh như Tiên Minh, mà còn lấy lại số tiền chúng ta bị chiếm đoạt.
Xem ra là tôi đã xem thường nó.” Bác dâu cả vô cùng hào hứng nói.
“Chị dâu nói rất đúng, em xem trực tiếp thấy Diệp Thiên mang theo con gái đi đánh Tiên Minh, lúc đó em đã định tìm chỗ trốn, sợ thằng nhóc đó chết, đám người kia sẽ đánh đến nhà cổ của họ Diệp chúng ta, không ngờ nó lại thắng, quả thật vượt ngoài sức tưởng tượng của em.” Bác dâu thứ hai cũng hưng phấn nói.
“Đúng vậy, đúng vậy.” Thím tư cũng vui mừng gật đầu liên hồi.
“Hừ.” Lúc này, Vũ Thiên Trường khẽ nói: “Lúc trước luôn miệng oán trách đại sư Diệp, nói cậu ta hại mấy người, thật không biết bây giờ các người lấy đâu ra mặt mũi mà cười nói vui vẻ như vậy.”
“Liên quan cái khỉ gì đến ông?” Bác dâu cả ngửa đầu, tỏ vẻ kiêu ngạo.
“Đúng đấy, chúng tôi là trưởng bối của Diệp Thiên, chúng tôi muốn như thế nào thì sẽ như thế đó, cần một người ngoài như ông quản à?” Bác dâu thứ hai cũng không phục nói.
“Xen vào việc của người khác.” Thím tư khó chịu phẩy tay, lườm Vũ Thiên Trường.
“Các người…” Vũ Thiên Trường chỉ vào ba người phụ nữ, thiếu chút bị tức đến thổ huyết, cũng bởi vì bọn họ là trưởng bối của Diệp Thiên, không được Diệp Thiên đồng ý, ông ta mới không dám đánh bọn họ, chứ không thì ông ta đã đánh cho mỗi người một bạt tay, thật sự khiến người ta tức giận mà.
Cùng lúc đó, Huyền Đỉnh Tông đã mở một cuộc hội nghị nhỏ tại nhà họ Diệp.
“Thật không ngờ, chỉ với sức một người, Diệp Thần Quân lại có thể khiến Tiên Minh tan rã, tám môn phái lớn của Huyền Minh Tông bị tổn thất nặng nề, thực lực quả thực đáng sợ.
Sau này, chúng ta nhất định phải giữ mối quan hệ hợp tác khắng khít với Diệp Thần Quân, đối với hắn nhất định phải tôn sùng, tất cả đã nghe rõ chưa?” Đan Vương nói.
“Đều đã nghe rõ.”
Tông chủ cùng các trưởng lão trăm miệng một lời đáp.
Thông qua chuyện này, rốt cuộc bọn họ cũng đã biết Diệp Thiên lợi hại, đồng thời cũng cảm thấy may mắn vì năm đó đã không thành công bắt được Diệp Thiên, nếu không kết cục hiện tại của Huyền Minh Tông cũng chính là kết cục của Huyền Đỉnh Tông.
Tiếp sau đó, Đan Vương quyết định ba người bao gồm ông ta, Lý Lâm Thuật cùng Trương Chánh Hành sẽ ở lại nhà họ Diệp, tông chủ dẫn theo các trưởng lão khác quay về căn cứ, đưa toàn bộ đệ tử tông môn ra.
Có thể nói, hiện tại, Đan Vương đã hoàn toàn tâm phục khẩu phục, đồng ý làm bảo vệ cho nhà họ Diệp, ông ta cảm thấy có thể bảo hộ người nhà của Diệp Thiên chính là vinh quanh tối thượng.
Ngoài đám người này vì vui quá nên mất ngủ, cũng có rất nhiều người vì âu sầu mà không ngủ được.
Ví dụ như tàn dư của Huyền Minh Tông cùng tám môn phái lớn, người nhà họ Tô cùng tám gia lộc lớn khác, bọn họ đều biến thành chó nhà có tang, có nhà lại không thể về, có thể nói là đau lòng muốn chết.
Đương nhiên còn có cả nhà Diệp Linh.
Bọn họ vốn tưởng đi theo nhà họ Hầu, sau này có thể ăn sung mặc sướng, có ngờ đâu bạn trai Diệp Linh chết, nhà họ Hầu cũng bị tiêu diệt.
Tuy mấy năm nay Diệp Linh cũng tích góp được không ít tiền, nhưng so với phần lợi nhuận mà bọn họ có thể được chia sau khi nhà họ Diệp quật khởi thì quả thật không đáng kể đến.
Cho nên cha mẹ Diệp Linh rất muốn quay về nhà họ Diệp, nhưng gọi điện thoại cho ông cụ mãi vẫn không có ai bắt máy.
Hai vợ chồng buồn rầu, oán trách lẫn nhau, đánh đập tàn nhẫn, thậm chí là phun nước bọt vào Diệp Linh.
…
Hôm sau, mặt trời lên cao, lúc này, Tần Liên Tâm mới dụi mắt tỉnh lại.
“Vợ à, có ổn không?” Diệp Thiên đã tỉnh từ sớm, chuyện trong nước cũng đến hồi kết thúc, hắn khó có được thời gian rảnh rỗi, lại nói, Đóa Đóa cũng không đến gõ cửa, mấy khi được yên tĩnh như vậy, cho nên hắn vẫn ôm Tần Liên Tâm, tựa người ở đầu giường, tận hưởng cảm giác hạnh phúc của gia đình, mãi cho đến khi Tần Liên Tâm tỉnh lại, hắn mới nhếch miệng cười nói.
“Hừ.” Tần Liên Tâm hừ khẽ, nện một đấm vào ngực Diệp Thiên, chu môi nói: “Chẳng trách An Kỳ lại nói ba ngày không xuống giường, em cảm thấy hôm nay mình muốn xuống giường cũng mất sức lắm luôn.”
Diệp Thiên: “…”
Lúc này hắn mới thật sự tin rằng phụ nữ có thể nói với nhau tất cả những điều thầm kín.
“Đúng rồi, Diệp Thiên.” Tần Liên Tâm ngửa đầu nhìn Diệp Thiên nói: “Đã rất lâu không có tin tức của An Kỳ, anh định khi nào thì đi tìm em ấy.”
“Trước khi em tỉnh, anh đã sớm nghĩ việc này, định hôm nay sẽ đi đến Đông Nam Á cùng cha và ông của An Kỳ.
Giúp nhà họ Thẩm khôi phục sản nghiệp, đồng thời tìm kiếm An Kỳ.” Diệp Thiên nói.
Tần Liên Tâm gật đầu nói: “Tin anh quay về đã lan truyền được ba ngày rồi, theo lý mà nói, An Kỳ chắc chắn đã biết, sau đó quay về gặp anh, thế nhưng em ấy vẫn không có tin tức, mà anh lại tính ra được em ấy còn sống, cho nên chắc hẳn em đấy đang bị nhốt ở một nơi nào đó.”
“Điều mà em lo lắng nhất chính là có khi nào em ấy bị mấy tên đàn ông vô liêm sỉ bắt nhốt, rồi mang ra làm trò đùa hay không, nếu thật sự là vậy, em hi vọng anh đừng ghét bỏ em ấy, bởi vì lúc đến với anh, em ấy vẫn còn trong sạch, dù đã bị vấy bẩn, thì anh cũng phải đối xử với em ấy tử tế, bằng không em sợ rằng em ấy không sống nổi.”
“Anh nghe lời vợ.” Diệp Thần hôn lên môi Tần Liên Tâm, cảm thấy rất vinh hạnh vì mình đã có được một người vợ hiểu chuyện, lại có tâm địa thiện lương.
Cộc cộc cộc!
Cửa phòng đột nhiên bị gõ vang.
Tiếp đó, bên ngoài vang lên giọng nói nũng nịu của cô nhóc:
“Cha, mẹ, hai người thật là lười.
Sao còn chưa chịu rời giường nữa.”
“Con nhóc đáng ghét này!”
Diệp Thiên cùng Tần Liên Tâm liếc mắt nhìn nhau.
“Đến rồi, đến rồi, cha đến rồi đây.”
Diệp Thiên lên tiếng, tranh thủ thời gian cùng Tần Liên Tâm rời giường, thay quần áo, sau đó mới mở cửa ôm cô nhóc vào phòng.
“Cha, mọi khi cha rời giường rất sớm.
Hôm nay sao lại chậm như vậy?” Cô nhóc tò mò hỏi.
Tần Liên Tâm véo mặt cô nhóc, nói: “Cha phải đánh kẻ xấu, rồi còn phải mang con bay tới bay lui, cho nên rất mệt, phải ngủ thêm một lát.”
Cô sợ Diệp Thiên nói lung tung.
“À, ra là vậy, vậy cha có muốn nghỉ thêm chút nữa không?” Cô nhóc tin lời mẹ, quan tâm hỏi.
“Không cần, cha rửa mặt xong, đi ăn tối, sau đó mang Đóa Đóa ra ngoài chơi.” Diệp Thiên cười nói, sau đó đặt cô nhóc lên ghế sofa, rồi cùng Tần Liên Tâm vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Kết quả, vừa xuống lầu thì phát hiện trong sảnh đã có rất nhiều tu sĩ tụ tập.
“Diệp Thần Quân!”
“Diệp Thần Quân!”
“Diệp Thần Quân!”
Thấy Diệp Thiên bước xuống, đám tu sĩ kia lập tức cung kính cúi đầu.
Diệp Thiên nhìn quanh một lượt, phát hiện cô gái áo trắng kia cùng sư phụ cô ta cũng có mặt, còn có chưởng môn môn phái của Lý Minh Nguyệt, cùng với nhiều gương mặt quen thuộc khác, hầu hết đều đã từng gặp tại đại hội Tiên Minh.
“Ngọn gió nào thổi mọi người đến đây vậy?” Diệp Thiên hỏi, dĩ nhiên hắn biết đám người này đến là để tạo mối quan hệ.
“Diệp Thần Quân, ngài có đạo pháp thông thiên, chúng tôi đến chủ yếu là để ra mắt ngài, một chút quà gặp mặt, kính mong ngài vui lòng nhận cho.” Ngô Hạc Hiên, chưởng môn Huyền Nguyệt Môn, cung kính đưa đến một chiếc nhẫn không gian bằng đồng đen.
Ngay sau đó, chưởng môn của những môn phái khác cũng lục tục dâng lên nhẫn không gian.
Đương nhiên, Diệp Thiên không cự tuyệt bất kỳ ai, có linh thạch không lấy chính là đồ ngốc.
“Đại sư Diệp! Đại sư Diệp!
Đúng lúc này, cha con Thẩm Tông Hoa chạy đến.
“Có tin tức của An Kỳ.”
Dứt lời, Thẩm Tông Hoa đưa phong thư trên tay cho Diệp Thiên.
Danh Sách Chương: