Y nhìn Bạch Vấn Thiên với vẻ chán ghét: “Ngươi có thể đi xuống rồi!”
Bạch Vấn Thiên lập tức khom lưng cúi đầu lui ra. Đột nhiên ông ta đứng lại: “Bẩm Vương, về phần Lôi Thường, chính là cháu trai của Thiên Đế…”
“Có rắm mau thả!” Gương mặt Lãnh Họa Thu lạnh lùng, nhìn Bạch Vấn Thiên với vẻ phiền chán.
Bạch Vấn Thiên không nén được tức giận, gương mặt đỏ bừng, nhìn qua là biết ông ta không thể chấp nhận việc một tùy tùng nhỏ nhoi lại có thể khiển trách ông ta.
Lãnh Họa Thu nheo mắt, tay cầm lấy loan đao giắt sau lưng: “Thế nào? Ngươi không phục?”
Bạch Vấn Thiên lùi về sau một bước, hít sâu một hơi rồi mới nói: “Lôi Thường muốn lấy được hồn phách của Bạch Trì Hữu.”
Hình Hỏa nheo mắt: “Biết rồi, ngươi lui xuống đi.”
Bạch Vấn Thiên gật đầu, nhìn Lãnh Họa Thu hừ lạnh một tiếng rồi kéo Bạch Ngọc Nhi đi xuống.
Đẹp quá! Nàng chưa từng gặp nam tử nào đẹp như vậy! Bạch Ngọc Nhi đã bị Hình Hỏa mê hoặc rồi.
“Bẩm Vương, việc gì phải giữ lại một Bạch Vấn Thiên sợ chết như thế?” Lãnh Họa Thu không nhịn được phải lên tiếng hỏi.
Hình Hỏa khoát tay áo, nở nụ cười vô cùng mê hoặc lòng người: “Họa Thu, người không hiểu rồi. Đôi khi loại người như vậy càng có chỗ để dùng, bởi vì bọn họ rất dễ khống chế.”
Lãnh Họa Thu nửa hiểu nửa không gật đầu: “Vương định xử lý Bạch Trì Hữu như thế nào? Việc hắn và Lôi Thường bất hòa, Thiên giới và Yêu giới đã biết từ lâu. Hay là hôm nay chúng ta cho Lôi Thường một nhân tình! Dù sao, nếu hắn phục hồi lại như cũ thì vô cùng bất lợi đối với chúng ta! Vất vả lắm chúng ta mới thừa dịp hắn bị trọng thương mà chiếm được bảo tọa…”
“Họa Thu, ngươi quá xà tính, quá sốt ruột.” Hình Hỏa vân vê sợi tóc đỏ rực của mình, dáng vẻ lạnh lùng: “Ta sẽ suy nghĩ kỹ về chuyện này.”
…
Nhìn chủ nhân bế quan luyện công suốt ba ngày, Vũ Phượng đau lòng không thôi.
Thì ra trước nay chủ nhân luôn vất vả như thế.
Vũ Phượng nhìn bốn bức tường xung quanh, đều không có cách nào mở cửa động, trừ khi chủ nhân hồi phục một phần công lực.
Cửa đá được mở ra, mắt Vũ Phượng sáng lên, vội vàng nói to: “Chủ nhân, cửa động bế quan được mở ra rồi!”
Bạch Trì Hữu chui ra từ một ngọn lửa, thì ra hắn tu luyện trong ngọn lửa đó.
Toàn thân màu trắng vô cùng mềm mại, thoạt nhìn, khí chất trên người không hề thua kém trước đây. Ba ngày nay, nguyên khí của hắn đã phục hồi, chỉ cần sau này chăm chỉ tu luyện thì sẽ có thể biến thành hình người.
Như một vị vương giả, Bạch Trì Hữu, khẽ híp mắt nhìn về phía Hình Hỏa. Y mặc y phục màu đỏ, kết hợp với ánh sáng mờ mờ trong động càng làm cho y thêm xinh đẹp, thần bí.
“Chắc người rất ngạc nhiên khi thấy ta ở đây.” Giọng điệu của Hình Hỏa mang theo vài phần khiêu khích và khoe khoang.
Bạch Hồ dứt khoát ngồi xuống, đôi mắt lạnh lùng, trong trẻo và có chút khinh bỉ nhìn Hình Hỏa.
Hình Hỏa vuốt tay: “Tất cả cũng tại ngươi chọn sai Hồ Vương thôi! Giờ thì cũng thấy rõ hắn ta không có tư cách là Hồ Vương, lại rất sợ chết, còn có lòng tham không đáy! Giờ thì tốt rồi, ngươi bị người mà ngươi tín nhiệm làm hại, cảm giác thế nào?”
Bạch hồ tiếp tục nhìn hắn ta với vẻ khinh thường, không nói gì.
Hình Hỏa nheo mắt: “Hôm nay ngươi biến thành bộ dạng thế này cũng đáng đời! Đến cả những ai tham lam và ghê tởm mà ngươi cũng không biết.” Y thở dài rồi nói tiếp, “Cứ tiếp tục ở lại đây một trăm năm đi!”
Nói xong liền sải bước ra ngoài.
Đáp lại y chỉ là sự im lặng.