Nhiều năm như vậy, cô có thể không hiểu hay sao? Nhưng, cô vẫn si tâm vọng tưởng mà chờ đợi.
Xoay người, nước mắt lăn dài, “Em muốn biết, cô ấy… là ai.”
Bạch Trì Hữu thoáng nhìn đồng hồ treo tường, cũng không biết Nhã Nhã đã trở về chưa, cuối cùng chỉ có thể nhẹ nhàng thở dài, “Ta đang chờ nàng lớn lên.” Sau đó có thể nhớ lại ta.
Lâm Thanh Hiểu lập tức sáng tỏ, là cô ấy.
Người từ nhỏ sống cùng anh, cô bé duy nhất có thể tới gần anh.
Thì ra, anh đang đợi cô ấy lớn.
Chẳng trách!
Cô gật đầu, khóe môi lộ ra một nét cười kiên cường, hôm nay, rốt cuộc cô đã buông bỏ được lòng mình. Nếu như nói mình đợi chờ mười năm, vậy thì người đàn ông này còn đợi cô gái nhỏ ấy hai mươi năm.
Mình cũng đâu có thua, không phải sao?
Cô nên nhận lời cầu hôn của anh Trương, cô nên bắt đầu một cuộc sống khác của chính mình rồi.
“Dũng khí của anh nhiều hơn em nhiều lắm.” Nói xong câu đó, cô sải bước đi ra ngoài…
Nhìn ánh mặt trời ở bên ngoài, cô đột nhiên cảm thấy vô cùng ấm áp.
Nằm trên giường không biết đã mơ màng ngủ đi từ khi nào, chỉ nghe đột nhiên có một tràng tiếng gõ cửa, sau đó cửa phòng bị đá mạnh ra, Bạch Trì Hữu đột nhiên chạy vào giường Hoa Tiểu Nhã, giọng nói có chút gấp gáp.
“Nhã Nhã, đi mau.” Nói xong, kéo Hoa Tiểu Nhã còn đang mơ mơ màng màng chạy ra phía ngoài.
Hoa Tiểu Nhã nhíu nhíu mày, chỗ hắn nắm chặt, chính là vết thương hôm nay.
Rất đau.
Đoán chừng lại bị hở miệng vết thương ra rồi.
Nàng cũng không biết tại sao Bạch Trì Hữu đột nhiên vội vã như vậy, nhưng hẳn là người phát hiện ra điều gì.
Chạy một mạch xuống tầng dưới, Hoa Tiểu Nhã đột nhiên ngẩng đầu, lộ vẻ kinh hãi.
Trên bầu trời bao la tối đen, một vòng lốc xoáy màu đen xuất hiện.
Tựa như một cái động đen thật lớn.
Hoa Tiểu Nhã bối rối, nhìn lại Bạch Trì Hữu, đột nhiên vẻ mặt thanh lãnh mang theo chút mừng rỡ, rốt cuộc hắn có thể trở về rồi!
Còn ôm Hoa Tiểu Nhã vẫn chưa kịp phản ứng vào trong ngực, hắn đột nhiên xoay người bay vào vòng lốc xoáy.
Hoa Tiểu Nhã mở to mắt, lần đầu tiên phát hiện hình như có chút huyễn hoặc.
Chẳng lẽ, sư phụ nuôi mình lớn lên, thật ra là một vị thế ngoại cao nhân? Hay là thần tiên, là yêu quái?
Đang nhìn phía sau, Hoa Tiểu Nhã đột nhiên trợn trừng mắt, một đôi mắt đang hung hăng nhìn mình chằm chằm!
Chính là Lôi Huy.
Hoa Tiểu Nhã đột nhiên khoát tay áo, “Lôi Huy!”
Hoa Tiểu Nhã hé mắt, quay đầu nhìn lại, linh hồn của Lôi Huy kia dần dần bay lên, thì ra là Lôi Diệc Thương!!
Thì ra, y luôn âm thầm phục bên cạnh Hoa Tiểu Nhã!
Hoa Tiểu Nhã đang nhìn, đột nhiên đôi mắt đỏ bừng, trong đầu xoay mòng mòng…
Là hình ảnh Bạch Trì Hữu ôm Mai Hoa tiên tử, Bạch Trì Hữu giết dưỡng mẫu Hoa Tam Nương của mình, Bạch Trì Hữu chia rẽ hạnh phúc của mình và Lôi Diệc Thương…
Nàng đột nhiên bừng tỉnh, sao có thể?
Sư phụ… vẫn luôn lợi dụng mình sao?
Bạch Trì Hữu không phát hiện ra biểu hiện khác lạ của Hoa Tiểu Nhã, nhìn thấy Lôi Diệc Thương cũng đi theo, đưa tay lên, một áp lực cực đại đẩy Lôi Diệc Thương từ từ rớt xuống.
Chân mày Hoa Tiểu Nhã nhíu chặt, thì ra, sư phụ thật sự nhẫn tâm như vậy sao?
“Tiểu Nhã, cứu ta.” Tiếng của Lôi Huy, cũng chính là Lôi Diệc Thương dần suy yếu.
Hoa Tiểu Nhã chỉ cảm thấy lồng ngực phiền não khó hiểu, đột nhiên một chưởng phách một tiếng đánh về phía Bạch Trì Hữu. Nàng cũng không cảm thấy được chưởng phong của mình lợi hại đến đâu, nhưng…
Bạch Trì Hữu không phòng bị chút nào, nhẹ buông tay, Hoa Tiểu Nhã bắt đầu lao xuống.
“Nhã Nhã!” Chẳng quan tâm hỏi xem tại sao nàng lại đánh mình, Bạch Trì Hữu vội vàng nhanh chóng lao xuống theo thân thể của nàng.