“Nhất định là sư phụ nhớ lầm rồi.” Hoa Tiểu Nhã vịt chết vẫn mạnh miệng, đương nhiên không muốn thừa nhận.
“Ừ hừm, sư phụ vẫn chưa tới mức hồ đồ.” Bạch Trì Hữu cầm đũa gắp chút rau cho nàng, “Chịu được không, đã ba ngày không ăn cơm rồi.”
Hoa Tiểu Nhã ăn cũng vô cùng dè dặt, mặt cơ hồ dí sát vào chén cháo, không có ngẩng lên.
Thấy nàng ăn chật vật như thế, Bạch Trì Hữu dường như dở khóc dở cười.
Rất rõ ràng, nha đầu này, xấu hổ rồi.
“Không đúng.” Ăn được phân nửa chén cháo, Hoa Tiểu Nhã đột nhiên buông đũa xuống.
“Sao thế?” Bạch Trì Hữu cười như không cười, vẻ mặt nha đầu này, ừm, thật khả ái.
“Người vừa chuyển chủ đề.” Hoa Tiểu Nhã dường như đấm ngực dậm chân, nói chuyện với hắn thật mệt mà! Luôn bị hắn làm cho loanh quanh luẩn quẩn đến hôn mê.
“Hả?” Bạch Trì Hữu híp híp mắt, trưng ra vẻ mặt thích chí.
“Người nói cho ta bỏ mặt nạ của người ra!” Hoa Tiểu Nhã nói xong, bèn nhào tới.
Thời gian này, chạy bộ mang nặng, khiến thân thủ của nàng nhạy bén lên không ít, nghĩ đến việc có thể nhào thẳng tới, kéo chiếc mặt nạ trước mặt xuống, để hắn trở tay không kịp.
Kết quả ——
Bạch Trì Hữu lại làm như không có gì, Hoa Tiểu Nhã đã nhào thẳng tới đệm giường ——
Vừa mới quay người lại, đã bị hắn đè dưới thân ——
Mắt Hoa Tiểu Nhã bỗng nhiên mở to, nhìn về phía Bạch Trì Hữu ——
Tư thế như vậy, có hơi quá… dung tục không?
Ui ui ui, xã hội cua đồng, không phải hành động cua đồng nha!
Xã hội cua đồng: tương đương từ “xã hội hài hòa”, là từ thường dùng trên mạng Trung Quốc. Bởi vì Đảng Cộng Sản Trung Quốc thi hành chính sách ‘xã hội hài hòa’ do vậy thường xuyên xóa bỏ những tin tức phản đối hoặc những bài viết phản đối, tiêu cực, hoặc xóa bỏ những thông tin cho rằng không lành mạnh, tình dục bạo lực, thế nên dân mạng Trung Quốc thường dùng từ ‘Cua Đồng’ đồng âm với từ ‘Hài Hòa’ để chỉ hành vi phong tỏa che giấu những tin tức mặt trái, khống chế tin tức ngôn luận tự do. Đồng thời ‘con cua’ còn có một ý khác là ‘hoành hành bá đạo’
“Sư… sư phụ ——” Hoa Tiểu Nhã lắp bắp, nhìn Bạch Trì Hữu đè lên nửa người mình, hắn, hắn đây là muốn làm gì.
“Nhã Nhã thật sự muốn nhìn vi sư?” Gương mặt Bạch Trì Hữu đeo mặt nạ, trong nháy mắt phóng đại lên.
“Muốn ——” Hoa Tiểu Nhã thành thành thật thật, không biết tại sao, lại đột nhiên rất muốn lùi bước.
“Nhìn rồi, nàng phải chịu trách nhiệm.”
“Cái… cái gì?” Hoa Tiểu Nhã trợn mắt líu lưỡi, không thể nào, nhìn tướng mạo này, lại muốn lấy thân báo đáp hay sao?
“Chính là nói ——” Bạch Trì Hữu dừng lại một chút, ngón tay vuốt ve trên bờ môi nàng, “Nhìn vi sư, nàng cũng phải trả giá rất nhiều ——”
“Cái gì… cái gì rất nhiều?” Trái tim Hoa Tiểu Nhã đột nhiên nhảy lên, động tác của hắn rõ ràng là trêu chọc mà! Trái tim nhỏ bé của mình, thình thịch cơ hồ muốn nhảy ra, mà gương mặt đoán chừng cũng đỏ gần chết. Khoảng cách giữa hai người gần đến thế, có thể đừng mập mờ như vậy được không?
“Vi sư sợ nàng không bỏ được.” Giọng nói Bạch Trì Hữu dễ nghe, dường như mang theo một chút hấp dẫn nào đó.
Ngây ngô như nàng, khiến trong lòng hắn trào dâng một chút trêu chọc và khát vọng ——
“Không thể!” Hoa Tiểu Nhã đột nhiên nghiêm túc nói, “Ta chỉ rất muốn nhìn diện mạo của người ——” Xem xem người bày ra bộ mặt tà ác biến thái dưới mặt nạ, bộ mặt tà ác biến thái tới cỡ nào.
Hừm, thú vị lắm đây ——
Nàng chỉ thật sự không biết, nhìn dung mạo dưới mặt nạ phải trả giá rất nhiều!
Ngón tay chà sát bờ môi nàng dừng lại, lúc nói chuyện thỉnh thoảng nàng mang theo nhiệt khí, khiến ngón tay hắn không đành rời khỏi, thậm chí muốn vào trong thêm nữa.
Cảm giác tê tê dại dại, khiến người ta động tâm.
Chưa bao giờ biết, bờ môi con gái, có thể có ma lực lớn như vậy.
Môi của nàng, nhỏ nhắn đáng yêu, đỏ hồng lại hấp dẫn. Hấp dẫn chết người!
Hắn dường như không kìm được cúi người, khẽ cắn lên môi nàng ——
Cảm giác tươi mát này, truyền vào trái tim khao khát và rung động của hắn, làm hắn lại không nỡ buông ra –