Nhổ cỏ? Hoa Tiểu Nhã ở phía sau khó hiểu thấp giọng nói.
Vũ Phượng thân thể cứng đờ, còn không phải là phá vỡ chuyện tốt của nàng và chủ nhân sao, người phạt ta nhổ sạch cỏ trong Trì Gia Sơn này? Kết quả, mình nhổ lâu như vậy vẫn không hết, nên biết Trì Gia Sơn này lớn đến thế nào chứ!
Nghĩ tới đây, Vũ Phượng càng thêm ai oán.
Hoa Tiểu Nhã dĩ nhiên không biết suy nghĩ của Vũ Phượng, lắc đầu, “Vũ Phượng thật là yêu lao động đó!”
Khóe môi Bạch Trì Hữu mang theo vài phần ý tứ hàm xúc không rõ, cười nói, “Nhờ nàng ban tặng.”
“Á?” Hoa Tiểu Nhã không giải thích được, đáng tiếc, đang lúc ấy thì, truyền âm phù bay tới.
Bạch Trì Hữu vung tay lên, đã nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của công chúa Hồ Tộc, Ngọc Nhi kia, “Sư thúc, sư phụ ta đột nhiên khí huyết không thuận, suy yếu đến không xong rồi ——”
Bạch Trì Hữu híp mắt, nhìn Mai Hoa tiên tử bên cạnh Ngọc Nhi, sắc mặt nàng trắng bệch, dường như có thể nhắm mắt bất cứ lúc nào.
“Xảy ra chuyện gì?” Bạch Trì Hữu rốt cuộc mở miệng hỏi thăm.
“Sư thúc, ta và sư phụ lập tức tới Trì Gia Sơn ngay, phụ vương ta nói, sư phụ người phải trở về nguyên hình người trong bảy ngày, nếu không, sẽ hồn bay phách tán.” Ngọc Nhi lo lắng nói ——
Nhìn chân trời đẹp đẽ phía sau, vậy là đang trên đường đi rồi.
Bạch Trì Hữu cuối cùng gật đầu, “Được.”
Hình ảnh lóe lên một cái rồi biến mất ——
Hoa Tiểu Nhã nhìn dáng vẻ thất thần của Bạch Trì Hữu, hơi im lặng.
Không phải chỉ là Mai Hoa tiên tử ư, nhìn thấy người ta hắn lại có vẻ mặt như vậy, chắc chắn có JQ (gian tình)!
Nhưng mà, nhìn căn phòng trong viện tử, nàng rốt cuộc có chút ngạc nhiên, không biết các nàng tới, có chỗ ngủ hay không đây?
Nàng bắt đầu ảo tưởng, có phải sư phụ sẽ cùng Mai Hoa tiên tử một giường, sau đó mình sẽ cùng tiểu hồ ly kia một giường hay không?
“Thêm trà.” Đôi mắt Bạch Trì Hữu có chút hứng thú không rõ, mang theo vài phần trong trẻo lạnh lùng.
Hoa Tiểu Nhã hậm hực đi đến phòng bếp đun nước, trong lòng có chút oán hận bất bình, đích thị là sư phụ biết cô Mai Hoa tiên tử kia sắp tới, cho nên mới giữ khoảng cách với mình, đây rõ ràng chính là tháo mài giết lừa*.
*Tháo mài giết lừa: như “qua cầu rút ván”, đạt được mục đích rồi bèn trở mặt ngay =v=
Chờ đã!
Hoa Tiểu Nhã nhếch môi, từ khi nào mình còn tự mắng mình là con lừa?
“Ui ——” suy nghĩ xuất thần, bị bỏng nước sôi, Hoa Tiểu Nhã vội vàng nhúng tay vào nước lạnh, “Thật là xui xẻo.”
Nước này còn chưa đem ra, Bạch Ngọc Nhi đã đưa Mai Hoa tiên tử đến rồi ——
“Sư thúc.” Ngọc Nhi đỡ Mai Hoa tiên tử đi vào, chỉ thấy cô Mai Hoa tiên tử kia diễm lệ thanh nhã mang theo vài phần gầy yếu, thật là điềm đạm đáng yêu lại có phần nhu nhược.
Mai Hoa tiên tử mở mắt nhìn thoáng qua Bạch Trì Hữu, “Trì Hữu, ta… ta không sao.”
Giọng nói yếu ớt, nhưng vẫn gượng cười.
Hoa Tiểu Nhã ở cửa phòng bếp nhìn, gần như siết chặt ấm nước.
Bạch Trì Hữu nheo mắt lại, “Như vậy đã bao lâu rồi?”
“Bẩm sư thúc, từ sau lần sư thúc tới, sư phụ đã thành ra thế này rồi, phụ vương ta chữa trị cho người mấy ngày, hôm nay mới bảo ta đưa sư phụ đến đây tìm sư thúc thương lượng đối sách.” Ngọc Nhi vội vàng đáp.
Bạch Trì Hữu híp mắt, trong lòng có chút ngờ vực, chẳng lẽ, thực nhân điểu này không phải là nàng thả ra?
Đứng lên, đỡ Mai Hoa tiên tử nằm xuống giường mềm ——
Hoa Tiểu Nhã gần như nghẹt thở, không ngờ, lần đầu tiên sư phụ để nữ nhân khác nằm trên giường mềm của mình!
Nghĩ tới đây, cũng không biết tại sao trong lòng đau xót vô cùng.
Hoa Tiểu Nhã bưng bình trà trở vào phòng bếp, dùng một tư thái rất rùa đen ở lỳ trong phòng bếp không chịu đi ra.