Thân thể Hoa Tiểu Nhã cứng ngắc càng thêm run rẩy dữ dội.
Nàng hận không thể tự mình ghê tởm tới ngất đi!
Thấy vẻ mặt như muốn chết của nàng, Lãnh Họa Thu cười sằng sặc, “Nghe nói, ngươi là nữ nhân được thiên sư cứu về?”
Thì ra hắn tìm mình là vì lý do này sao?
Hoa Tiểu Nhã hé mắt, thiên sư có được sự tôn trọng của thế nhân, nhưng cả yêu quái sao! Tựa hồ cũng hận hắn hận đến lợi hại!
“Ngươi không nói ta cũng biết rõ!” Khóe miệng Lãnh Họa Thu nhếch lên, cười đến nghiêng nước nghiêng thành, “Thế nào, ngươi sợ? Không biết nếu đem ngươi về yêu tộc của chúng ta, sẽ thế nào nhỉ!”
“Khi dễ một nữ nhân, coi là có bản lãnh gì? Yêu quái chết tiệt!” Hoa Tiểu Nhã khịt mũi khinh bỉ.
“Thật kỳ quái, tên Bạch Trì Hữu đó, hắn cứu nữ nhân nào, bổn tọa phải giết người đó.” Vuốt ve khuôn mặt trắng nõn lạnh băng kia của nàng, Lãnh Họa Thu cười hết sức gian ác.
“Bạch Trì Hữu?” Hoa Tiểu Nhã híp mắt một cái. “Ngươi giết ta đi.” Dù sao nàng cũng chết một lần rồi, thay vì bị vũ nhục, còn không bằng bị giết thật thống khoái!
“Giết ngươi?” Lãnh Họa Thu cười đến mặt mày rạng rỡ, thân rắn uốn éo, “Ta thật không cam lòng, nhìn làn da ngươi trắng nõn, chậc chậc, thật là tươi ngon -“
……
“Tiểu Bạch Bạch, tiểu nha đầu kia gặp nguy hiểm, ngươi mau tới cứu nàng.” Lão đầu lấy bùa truyền âm ra gọi cho Bạch Trì Hữu.
Bạch Trì Hữu: “……”
Không phải hắn đã cứu rồi sao?
“Ngươi còn có một bình thu thủy đan nữa? Nhanh như vậy?” Bạch Trì Hữu khẽ nheo mắt, làm sao có thể chứ! Lúc này mới được hơn một tháng, thu thủy đan này dù thế nào cũng phải nửa năm mới luyện được một bình mà?
“Á, Tiểu Bạch Bạch, không phải ta đã đưa cho ngươi thu thủy đan rồi sao! Thế nào, ngươi muốn nuốt lời?” Lão đầu nhíu chân mày, trong mắt mang theo vài phần tức giận.
“Nuốt lời? Lần trước không phải ta đã cứu rồi sao!” Bạch Trì Hữu nhíu mày, lão đầu này rốt cuộc muốn làm gì!
“Không được! Ngươi nói giúp ta bảo vệ cô nương kia, cho đến khi nào ta có thể tra ra tại sao nàng lại đào hoa quá độ!”
“Lão nói cái gì?” Lão đầu này rõ ràng là ăn vạ! Lần trước rõ ràng nói chỉ cần cứu là được!
“Sao? Chẳng lẽ sau này ngươi không cần thu thủy đan nữa?” Lão đầu khoanh tay trước ngực, vẻ mặt làm ra vẻ ‘ta ăn vạ ngươi làm gì được ta’, thuận tiện vỗ tay một cái, “Tốt lắm, bùa truyền âm cũng sắp mất, có cứu hay không tùy ngươi suy xét!”
Nói xong, bùa truyền âm tự động biến mất –
Bạch Trì Hữu híp mắt, trên người mang theo vài phần lạnh lẽo. Lão đầu thối tha này! Lại còn uy hiếp mình!
Lão đầu cười hắc hắc, lầm bầm lầu bầu, tiểu tử thối, ta đây còn không phải là đang giúp ngươi sao?
……
Hoa Tiểu Nhã hôn mê, còn mơ thấy ác mộng.
Rắn, khắp nơi đều là rắn, mình tựa hồ vào hang rắn a!
Khua tay, muốn đuổi những thứ đáng ghét này đi, nhưng những con rắn này cứ hết đám này đến đám khác bò trên người nàng.
“A -” Hoa Tiểu Nhã đột nhiên ngồi dậy, lúc này mới phát hiện, mình lại đang ở trên một cái giường.
Cung điện cùng gian phòng đều xa hoa, giường lớn xa hoa mình nằm có thể sánh ngang với long sàng.
Đây là đâu? Hoa Tiểu Nhã đảo mắt, không biết vừa rồi tại sao lại hôn mê! Chẳng lẽ là tên Nhị hoàng tử đó hay người trong hoàng cung cứu mình? Cho nên, nơi này là long cung?
Nhưng ánh mắt nàng nhìn quanh bốn phía, từ bài trí đầu giường, hình vẽ trên bình phong, còn cả đồ đạc trong phòng! Lại không hề có một thứ gì là long, mà toàn bộ là xà!
Trong lòng nàng mơ hồ có một dự cảm xấu!