Hắn, hắn lại hôn mình.
Đây chính là ‘rất nhiều’ đó sao?
“Mùi vị không tệ.” Bạch Trì Hữu liếm liếm khóe môi, giống như rất thích mỹ vị này.
Hoa Tiểu Nhã cứng đờ cả người, tại sao đột nhiên, hắn lại làm hành động trêu chọc người ta như vậy? Hắn sẽ không trong một giây trực tiếp ăn ngấu nghiến mình luôn chứ?
Không được, đây nếu đã là rất nhiều, phúc lợi kia không thể không cần ——
Đưa tay lên, kéo mặt nạ xuống ——
Cánh hoa mai rơi xuống trên người hai người, đôi môi nàng vẫn còn hương vị của hắn ——
Trong phút tĩnh lặng ấy, nụ cười hài hước như có như không trong mắt hắn ngưng đọng lại ở nơi đó ——
Còn nàng, dường như hơi ngây người ——
Diện mạo của hắn, hình dung thế nào, nàng không biết.
Nàng chỉ biết rằng, lông mày lá liễu cong cong, đôi mắt lấp lánh như sao, con ngươi hẹp dài mang theo vẻ khôn khéo và giỏi giang, khí chất trên người vừa trong trẻo vừa sạch sẽ, hắn giống như tiên nhân không nhiễm bụi trần, lại như thánh nhân không màng thế tục.
Sống mũi thẳng tắp vẻ thanh tú, đôi môi khêu gợi kia, cũng dường như mang theo ma lực cùng mị lực nói không nên lời.
Lực hấp dẫn mệt mỏi và chí mạng.
Nếu như nói, Hách Liên Kình Thương là mùa đông, lạnh lùng gió rét thấu xương. Vậy thì Hách Liên Kình Thiên chính là mùa hè, cực nóng lại mang đến vài phần ngột ngạt.
Nếu như nói Đông Lạc là mùa xuân, tựa như lạnh tựa như nóng làm dậy lên khát vọng của người ta, vậy thì Lạc chính là mùa thu, trong trẻo lạnh lùng, trái tim không tin tưởng bất kì ai.
Còn Bạch Trì Hữu, hắn chính là một… người dung hòa tất cả. Có nóng bỏng trong cái thanh lãnh, dịu dàng trong cái lạnh lùng. Xa cách trong cái cao quý, hờ hững khiến người ngưỡng vọng mà không sao với tới.
Tay Hoa Tiểu Nhã, bất giác vuốt ve gương mặt hắn.
Nữ Oa nương nương thật là thiên vị, tạo ra diện mạo hại nước hại dân như hắn, đây chẳng phải rõ ràng là để cho hắn họa loạn thế gian, lung lạc lòng người sao.
Hắn chính là nam nhân Tô Đát Kỷ ư, có bản lĩnh làm người ta say mê.
Thấy vẻ mặt nàng mê man, lần đầu tiên Bạch Trì Hữu cảm thấy, sinh ra ưa nhìn như thế, dường như là một chuyện tốt.
Ít nhất, cô gái này sẽ si mê. Bắt đầu thích thú rồi.
Hôn lên đôi môi của cô gái đang si mê nào đó, giọng Bạch Trì Hữu cất lên ngọt ngào trầm thấp: “Thức ăn nguội rồi, còn muốn tiếp tục không?”
Hoa Tiểu Nhã: “…”
Che mặt nạ lên mặt hắn, Hoa Tiểu Nhã đột nhiên nói: “Hay là người đeo mặt nạ đi, tránh khỏi ra ngoài, sẽ chọc người gây tội.”
Quan trọng là, nam nữ đều điên đảo đó!
Bạch Trì Hữu bắt được cổ tay nàng, đôi mắt mang ý cười lại có chút hài hước, “Nàng sẽ gây tội ư?”
Xem xem kìa, tính háo sắc từ trong xương của sư phụ ác tục cũng lộ ra rồi?
“Lộ ra đuôi hồ ly của người, người là sư phụ, nên làm gương ——”
“Là đồ đệ nhớ thương sư phụ như thế, sư phụ đương nhiên sẽ không bỏ mặc.”
“Nói dối.” Hoa Tiểu Nhã liếc mắt, sư phụ hứng thú nha! Trước kia nàng còn cho rằng hắn giả vờ đứng đắn biết chừng nào!
Nam nhân giỏi giả vờ!
“Cẩn thận dạy hư học trò.”
“Ta chỉ có một đồ đệ là nàng, không sợ.”
Hoa Tiểu Nhã: “…”
Được rồi, coi như mình là vật thí nghiệm đi! Sau này có thể nói cho mọi người biết, sư phụ này không thể bái, chính mình là người bị hại đây!
“Sư phụ, ngồi dậy đi.” Hoa Tiểu Nhã đẩy hắn.
Bạch Trì Hữu vén tóc cho nàng, rồi sau đó, thanh âm trong trẻo dễ nghe, “Học giỏi pháp thuật, ta dẫn nàng tới ba quốc gia dạo chơi.”
Chỉ cần có thể tìm được hồn phách của Mai Hoa tiên tử kế nhiệm, là hắn có thể cưới nàng rồi.
Hắn đột nhiên cảm thấy, thì ra mình lại mong muốn cười nàng làm vợ đến thế.
Vậy có vẻ như, tơ hồng của Nguyệt Lão này thật không tệ.
Ít nhất, hắn không bài xích.
Chương tiếp…
“…Bạch Trì Hữu nhếch môi, “Thật ra thì, vi sư có thể giúp nàng, vậy thì, nàng cũng không nhất định phải luyện tập.”
“Có thật không?” Vui mừng ra mặt, mỗi buổi đêm không phải dậy vào giờ Tý nữa! Thật tốt quá!
“Chỉ cần, tu cùng ta.”
Hoa Tiểu Nhã: “…”
Trên mặt nàng, hoàn toàn bao phủ một màu hồng! Nàng đương nhiên hiểu ý của từ tu kia, nhưng mà, lên giường cùng hắn, đây không phải là ——…”