“Đúng vậy, nhìn ngươi tuổi cũng không lớn, gọi ngươi là tỷ tỷ cũng không quá đáng chứ?” Hoa Tiểu Nhã chớp mắt lại chớp mắt, cũng không tin, nàng nhỏ tuổi hơn mình!
Đôi giày màu đỏ của Hình Hỏa kia chạm đất, chậm rãi ưu nhã đứng lên, từng bước từng bước xuống cầu thang đi về phía Hoa Tiểu Nhã.
Nụ cười kia của Hoa Tiểu Nhã cứng đờ trên mặt, mình nói có gì sai?
Không biết nàng đã nịnh hót vỗ tới vó ngựa rồi!
“Ngươi nói xem tướng mạo của ta thế nào?” Thân hình Hình Hỏa tiến tới gần, ngón tay thon dài gỡ gỡ tóc đỏ trên bả vai, ánh mắt mị hoặc nhìn chằm chằm Hoa Tiểu Nhã.
Hoa Tiểu Nhã nuốt một ngụm nước bọt, “Đẹp, đẹp tới mức ta cũng – không kìm nén được.”
Tại sao cảm thấy nàng đẹp như vậy chứ! Tay đẹp của nàng cũng muốn vuốt ve mặt nàng a!
Có điều, thấy nàng ngây ngốc như vậy, Hình Hỏa lại đột nhiên khom lưng nhìn nàng, khóe miệng nhếch lên, “Không kìm nén được như thế nào?”
Vẻ mị hoặc của hắn càng tăng thêm gấp bội, Hoa Tiểu Nhã nhìn cơ hồ như ngây như dại, chẳng qua là thưởng thức ngũ quan xinh đẹp kia, đôi tay nhỏ bé không kìm được vuốt ve khuôn mặt trắng trẻo của Hình Hỏa.
Cảm giác mịn màng, tinh tế, tựa như trứng gà đã bóc vỏ, làm sao mới được như vậy đây?
Nếu như da của mình cũng mịn màng như vậy thì thật tốt biết bao!
Lãnh Họa Thu cơ hồ hít không khí, nữ nhân này thật không biết sống chết, vậy mà dám động vào điều kiêng kỵ nhất của Yêu vương.
Điều kiêng kỵ nhất của Yêu vương là có người nói hắn giống nữ nhân, kiêng kỵ hơn chính là có người chạm tay vào da hắn…
Mạng của nữ nhân này, đoán chừng cũng không giữ được bao lâu! Hơn nữa sẽ chết rất khó coi.
Hình Hỏa cười, cười đến không nhìn ra hỉ nộ, “Bạch Trì Hữu, ngươi cứu được một nữ nhân chẳng những không yêu ngươi, mà có vẻ còn vô cùng hứng thú với bổn vương.”
Bạch Trì Hữu? Ở đâu?
Hoa Tiểu Nhã thu tay lại, vội vàng nhìn chung quanh, quả nhiên, cửa đại điện nhiều thêm một bóng trắng…
Áo bào màu trắng bạc tôn lên dáng người cao dáo, khiến hắn càng thêm hoàn mỹ, trên mặt đeo mặt nạ màu trắng bạc chỉ để lộ đôi mắt hẹp dài, đôi môi khêu gợi. Đó chính là thiên sư Bạch Trì Hữu.
Hoa Tiểu Nhã chột dạ cười mỉa, nàng vừa nói cái gì? Nói gì? Hình như chỉ nói là, nàng không quen hắn thôi? Nhưng mà, nàng đúng là không quen hắn mà! Nàng không có nói sai nha!
Ánh mắt lạnh lùng của Bạch Trì Hữu quét qua Hoa Tiểu Nhã, nếu không phải vì thu thủy đan, hắn quyết sẽ không tới cứu nàng, một mình xông vào yêu giới, chỉ vì một nữ nhân rất sợ chết như vậy, thật là, không đáng!
Hoa Tiểu Nhã đương nhiên cảm nhận được vẻ lạnh lùng lãnh đạm trên người Bạch Trì Hữu, nhưng nam nhân này tới cứu mình sao? Chắc không phải chứ? Có thể chỉ là đánh xì dầu đi ngang qua, dù sao mình cũng không quen hắn!
Khóe miệng Hình Hỏa tới một câu, lười biếng nhìn Bạch Trì Hữu, “Đột nhiên ta rất tò mò, về thân phận của nữ nhân này!” Vậy mà có thể khiến Bạch Trì Hữu một mình tới yêu giới đòi người, có phải trên người nàng có bí mật gì không thể cho ai biết hay không?
Bạch quang chợt lóe, Bạch Trì Hữu gần mấy phần, tốc độ nhanh khiến người ta chặc lưỡi.
Hoa Tiểu Nhã nhìn hai người giằng co, cái đầu tương đối cao, thân cũng cao gần như thế, chỉ có điều một người trên người cao quý lãnh đạm, người kia trên người là cảm giác nóng bỏng hấp dẫn, một trắng một đỏ, tựa hồ là một “đôi giày” rất cân xứng a!
“Đôi giày” này! Thật là kim đồng ngọc nữ!
Khóe miệng Bạch Trì Hữu nhếch lên, “Có người nhờ vả.” Nếu không, người vô dụng như vậy, hắn mới không muốn cứu.