Chỉ có điều, trên cây cầu uốn cong, xuất hiện một cảnh tượng người khác không nhìn thấy!
Tay Hoa Tiểu Nhã, cứ run lên, nàng đột nhiên không muốn nhìn nữa!
Nhân duyên? Dường như không còn quan trọng. Nhưng nàng vừa tò mò, lại vừa sợ hãi ——
Chần chừ đứng đó, không biết phải làm sao mới đi tới được ——
Được rồi, nàng khẽ cắn răng, hít một hơi thật sâu, bước thêm một bước nữa về phía trước, là có thể nhìn thấy phu quân tương lai của mình rồi.
Lúc này, từng giọt mưa nhỏ của mùa hạ lại tí tách rơi.
Trăng sáng trên trời vẫn rất tròn, chỉ là đang dần dần tối đi.
Giọt mưa không lớn, hắt vào mặt chỉ có cảm giác hơi se lạnh, là những giọt mưa thật nhỏ thật nhỏ.
Hoa Tiểu Nhã thở hắt ra, mưa như vậy khiến cảm xúc căng thẳng của nàng được thoải mái hơn một chút.
Đông Lạc dưới cầu híp mắt, nàng, cũng đang căng thẳng.
Hoa Tiểu Nhã đột nhiên ngẩng đầu lên ——
Chỉ có điều, khi nàng thấy, lại hoảng sợ!
Bởi vì người nàng nhìn thấy trước mặt lại là ——
“Sư phụ?” Khóe miệng Hoa Tiểu Nhã run lên, tại sao người nàng nhìn thấy lại là Bạch Trì Hữu chứ? Sư phụ biến thái của mình? Hơn nữa, sư phụ đang bước từng bước một về phía mình ——
Người đó một thân áo trắng, cầm trên tay một nhành hoa mai trắng, gương mặt sau chiếc mặt nạ màu bạc kia, dưới ánh trăng càng mang vẻ phiêu dật, sự xuất hiện của hắn, giống như bạch mã hoàng tử, giống như một tiên nhân ——
Sư phụ, xuất hiện cao cao tại thượng như vậy ư?
Hoa Tiểu Nhã chột dạ lui về phía sau từng bước, chỉ thấy Bạch Trì Hữu lại càng gần mình hơn.
Mà nàng nhìn thấy rõ ràng, trên tay hắn, đang buộc đầu còn lại của sợi tơ hồng.
Hoa Tiểu Nhã đỏ bừng mặt, chẳng lẽ, nhân duyên của mình chính là sư phụ quái gở này sao?
Không được, không được, làm sao có thể!
Hắn là sư phụ của mình cơ mà!
Hoa Tiểu Nhã nghĩ tới đây, vẻ mặt càng thêm mất tự nhiên ——
Xoay người, nàng muốn chạy trốn, kết quả như vậy có phần khiến nàng không cách nào tiếp nhận nổi.
Nàng không biết, nàng đang mâu thuẫn cái gì, chỉ là, nàng không thể chấp nhận ——
“Nhã Nhã, sao lại đi?” Bạch Trì Hữu bắt được cánh tay nàng, kéo cả người nàng vào dưới tán dù.
Cả người Hoa Tiểu Nhã cứng đờ, sư phụ, không phải là ảo giác sao?
Xoay người lại, tay nàng, dần dần chạm tới chiếc cằm đang lộ ra của hắn, trong lòng Hoa Tiểu Nhã càng thêm nghi ngờ.
Không phải Lạc nói, thứ mình nhìn thấy, chỉ là một bóng dáng không có thật sao? Chẳng lẽ, không phải vậy? Mà là người biến ra?
Hoa Tiểu Nhã nghĩ tới đây, đột nhiên cười hì hì, nếu là người biến ra, nàng ăn chút đậu hủ chắc cũng không sao đâu nhỉ.
Tay nàng vuốt ve chiếc mặt nạ màu bạc của hắn, trong lòng càng thêm kích động.
Dưới mặt nạ, là một người như thế nào? Là một lão đầu mặt mày nhăn nheo đầy nếp nhăn, hay là một nam tử có khuôn mặt giống đế giày đây? Cũng có thể là một dung mạo đã bị hủy, hoặc là một nam tử đẹp trai khôn tả?
Sư phụ à, ở ngươi có quá nhiều ẩn số.
Cả người Bạch Trì Hữu cứng đờ, tiểu nha đầu này đang làm gì vậy?
Sao đột nhiên lại cười híp mắt như muốn ăn luôn khuôn mặt mình thế kia?
Đưa tay bắt lấy cánh tay đang vuốt ve mặt mình của nàng, chỉ nghe có tiếng nũng nịu: “Đừng cử động.”
Bạch Trì Hữu đột nhiên dở khóc dở cười dừng tay, hắn lại muốn xem xem, cô gái nhỏ này rốt cuộc ăn gan hùm mật báo gì.
Hoa Tiểu Nhã ha hả cười một hồi, nâng cằm Bạch Trì Hữu lên, “Ngoan lắm!”
Xem ra, đúng là ảo giác rồi, nếu không sư phụ mình từ khi nào lại nhu thuận như vậy chứ?
“Sư phụ biến thái ngày nào cũng khi dễ ta, ngươi cũng có ngày này.” Hoa Tiểu Nhã lẩm bẩm hai tiếng, giọng nói mang theo vài phần ngang ngược.