Bạch Trì Hữu đột nhiên rất muốn biết, tiểu đồ đệ bị chèn ép này, hôm nay rốt cuộc có phải muốn nghịch thiên hay không!
“Nói xem, sau này còn phạt ta chạy một trăm vòng nữa hay không?”
Bạch Trì Hữu: “……”
Được thôi, nàng quả thật muốn nghịch thiên.
“Ngươi đã rèn luyện tàm tạm rồi, không cần chạy nữa.”
Hoa Tiểu Nhã cắn răng, tiếp tục nói, “Vậy còn phạt ta nấu cơm không?”
“Đồ đệ nấu cơm cho sư phụ, đạo lý hiển nhiên.”
“Ây ya, ngươi còn dám cãi!” Hoa Tiểu Nhã chống thắt lưng, bày ra vẻ mặt ngươi muốn làm phản sao, nàng lại vừa mới uống một chút rượu, trên mặt đỏ bừng!
“Ngươi đã uống rượu.” Mắt Bạch Trì Hữu nheo lại, ngửi thấy mùi rượu trên người nàng.
Chẳng trách, chẳng trách hôm nay nàng khác thường như vậy.
Thì ra là rượu mạnh làm người ta can đảm hơn!
“Đừng đánh trống lảng với ta.” Hai tay Hoa Tiểu Nhã ôm lấy mặt hắn, để hắn nhìn chằm chằm vào mình. “Tháo mặt nạ của ngươi xuống.”
Bạch Trì Hữu: “……”
Mệnh lệnh của nàng, có phải quá nhiều hay không?
Bất đắc dĩ thở dài, “Trở về cùng vi sư.”
“Trở về?” Hoa Tiểu Nhã buông tay hắn ra, “Ai trở về với ngươi! Không phải ngươi đang đi tìm vũ nương gì đó sao.”
“Vũ nương?”
“Dừng lại! Còn dám chơi đánh trống lảng với lão nương.” Hoa Tiểu Nhã phất tay áo, dáng vẻ nghiêm túc, “Mau mau, ngoan ngoãn tháo mặt nạ của ngươi xuống, nếu không, ta bắt ngươi chạy một trăm vòng. Phạt ngươi đứng ăn cơm, sau này việc nấu cơm giao cả cho ngươi.”
Bạch Trì Hữu: “……”
Có phải hắn nên thức tỉnh nàng một chút không?
Nha đầu kia có phải đang nằm mơ không đây?
“Tiểu Nhã.” Đông Lạc dưới cầu cuối cùng cũng cảm thấy không ổn, chạy tới.
Bạch Trì Hữu liếc mắt nhìn, nhìn thấy nam tử áo trắng đang chạy tới.
Rốt cuộc, Đông Lạc cũng nhìn thấy Bạch Trì Hữu, sau khi hơi kinh ngạc, chắp tay thi lễ, “Thiên sư đại nhân.”
Chỉ có điều, khi hắn nhìn thấy tơ hồng trong tay Bạch Trì Hữu, sắc mặt đột nhiên trắng bệch, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác đau đớn.
Phu quân tương lai của Tiểu Nhã, là Thiên sư đại nhân sao?
Nếu là ngài ấy, mình đâu còn phần thắng nào nữa.
Trong lòng như có một con sóng ngầm cuồn cuộn trào dâng, vô cùng đau đớn và thương tâm.
Bạch Trì Hữu khẽ gật đầu, “Thái tử Đông Thắng Quốc, Đông Lạc.”
Khi tự mình nói ra cái tên này, đột nhiên dừng lại, Đông Lạc, Lạc? Chẳng lẽ hắn chính là –
Thì ra là vậy, hắn tên là Đông Lạc, trong tên thật sự có chữ Lạc? Người trong lòng Hoa Tiểu Nhã âm thầm thương nhớ, rõ ràng, nàng vẫn quen gọi hắn là Lạc.
“Ơ, Lạc, huynh có thể nhìn thấy sư phụ của ta ư?” Hoa Tiểu Nhã dường như đột nhiên hiểu ra điều gì, khuôn mặt nàng phình ra, cơ hồ có thể nhét vào cả một quả trứng gà. “Không phải huynh nói, cái ta nhìn thấy là ảo ảnh thôi sao.”
Sắc mặt trắng bệch của Đông Lạc lộ vẻ khổ sở, “Thiên sư đại nhân không phải là ảo ảnh, còn sợi tơ hồng trên tay nàng, mới là thứ chỉ có ta và nàng có thể nhìn thấy.”
Hoa Tiểu Nhã đột nhiên cứng đờ –
Có ý gì?
Có ý gì?
Trong đầu nàng, chỉ dần dần quanh quẩn mấy chữ.
Nhóc con, ngươi nhất định phải chết!
Nàng vừa mới làm gì? Nói gì?
Trong nháy mắt, trời đất quay cuồng, cảm giác này –
Khụ khụ, đứa nhỏ Hoa Tiểu Nhã của chúng ta, thật sự không có cách nào chịu đựng được tương lai mờ mịt sắp tới.
Trên người Bạch Trì Hữu tỏa ra khí lạnh, đương nhiên, hắn cũng đột nhiên hiểu ra, lí do khiến Hoa Tiểu Nhã đêm hôm khuya khoắt còn chạy đến Nhân Duyên Kiều này! Như vậy, trong tay nàng có một đầu dây tơ hồng, đầy dây còn lại chính là mình!
Có điều, thì ra Đông Lạc chính là Lạc mà nàng nói sao?
Người đó, người mà ngay cả khi nàng ngủ say cũng gọi tên, rốt cuộc giữa bọn họ có quan hệ gì?