Làm sao lại không liên quan cơ chứ?
Nàng ta đã cướp chàng đi!
Ý của chàng là, nếu như mình chưa sống lại, trong lòng chàng còn áy náy, cũng sẽ không quá để ý đến cô gái kia ư?
“Được rồi, muội, ta đã đưa tới Hồ vương điện, nói cho ta biết làm thế nào để khiến muội sống lại đi.”
Mai Hoa tiên tử hít một hơi, vẻ mặt thoáng qua chút lạnh lùng, vẫn cười khéo léo, dịu dàng hào phóng như cũ, “Đầu cành hoa mai của muội đã khô héo, muốn cứu sống muội, chỉ có thể lấy máu huyết của người đảm nhiệm Mai Hoa tiên tử tiếp theo. Nhưng mà, cục diện trận đại chiến năm đó, người đảm nhiệm Mai Hoa tiên tử tiếp theo đã bị liên lụy, hồn bay năm đoạn. Nếu như huynh có thể tìm được chuyển thế của cô ấy, dùng máu của cô ấy, cứu mạng của ta, vậy thì -“
“Được.” Bạch Trì Hữu gật đầu một cái.
“Trì Hữu.”
Bạch Trì Hữu dừng bước.
“Muội muốn huynh đồng ý với muội một chuyện.”
“Nói đi.”
“Muội chưa sống lại, huynh cũng không thể lấy cô gái kia.”
Yêu cầu tàn nhẫn cỡ nào, nhưng mà, Bạch Trì Hữu dường như không do dự chút nào.
“Được.” Đây là hắn mắc nợ nàng.
Nhìn bóng lưng Bạch Trì Hữu, Mai Hoa tiên tử nhẹ nhàng cười một tiếng, ta sẽ không để chàng lấy cô ấy. Về phần Mai Hoa tiên tử tiếp theo, cô ta chỉ có chết!
“Sư phụ.” Hoa Tiểu Nhã đứng lên, nhìn về phía Bạch Trì Hữu.
Trên gương mặt nàng ửng hồng, áo choàng màu trắng kia càng tôn thêm vẻ kiều diễm.
“Ừ, lạnh à?” Bạch Trì Hữu kéo tay nàng, đi ra ngoài.
“Không lạnh, nhưng, hôm nay, đúng là mát mẻ mà! Ha ha -” Cười ngây ngô, sự hài hước của Hoa Tiểu Nhã khiến khóe miệng Bạch Trì Hữu cũng cong lên.
“Sư phụ, tại sao người lúc nào cũng mang mặt nạ?” Hoa Tiểu Nhã rốt cuộc rèn sắt khi còn nóng, dường như hai ngày nay hắn đối với mình vô cùng tốt.
“Nàng muốn nhìn?” Bạch Trì Hữu kéo tay nàng, hiển nhiên hiểu tiểu 99 (1) của nàng.
Tiểu 99: (小九九) tính toán nhỏ nhặt, mưu tính trong lòng
“Muốn.” Hoa Tiểu Nhã nặng nề gật đầu một cái.
“Trở về, cho nàng nhìn.”
“……”
Sao cảm giác này, thật giống như, vợ chồng nhỏ muốn về nhà chứ? Mập mờ lại lãng mạn?
“Trì Hữu.” Mai Hoa tiên tử đuổi theo, trên tay đang cầm một chiếc áo choàng màu trắng. “Cái này, đem theo đi.”
Bạch Trì Hữu khẽ lắc đầu, “Vứt đi đi.”
Nói xong, kéo Hoa Tiểu Nhã ngồi lên lưng Vũ Phượng –
Trong mắt Mai Hoa tiên tử mang theo vẻ ảm đạm.
Thì ra chàng vẫn là chàng, không thích người khác đụng vào đồ của chàng, chàng không thay đổi, chỉ là, chàng đối với nữ nhân kia không giống người khác.
“Sư phụ.” Ngọc Nhi cúi đầu nhìn về phía sư phụ mình, người dường như đã thất bại rồi!
“Không sao đâu. Trì Hữu vẫn nằm trong dự tính của ta!” Khóe miệng Mai Nhi nhếch lên, mang theo vài phần âm hiểm, liếc Ngọc Nhi một cái, “Con về trước đi. Ta đi ra ngoài một chút.”
“Nhưng, sư phụ, bây giờ người không có tiên lực -“
“Không cần ngươi nói lời vô ích.” Mai Nhi nói xong, sải bước đi ra ngoài.
Thấy bốn phía không ai để ý, lúc này mới vung tay áo lên, một đóa hoa mai màu trắng xuất hiện, nàng ngồi lên, đi về hướng yêu giới tây bộ –
Thấy Hoa Tiểu Nhã ngủ gật, Bạch Trì Hữu không nhịn được cười, “Ngủ đi, tới rồi, ta gọi nàng -“
Hoa Tiểu Nhã khẽ gật đầu, tựa đầu vào sau lưng hắn, mơ mơ màng màng thiếp đi –
Bạch Trì Hữu híp một mắt lại, nàng vẫn xuất hiện! Hắn đã sớm hoài nghi nàng, kể từ sau khi nàng chết đi, hắn không muốn hoài nghi một người đã chết. Nhưng nàng đột nhiên sống lại, hắn lại hoài nghi nàng.
Chuyện tốt bị phá hỏng, khó tránh khỏi hắn không thể tiếp nhận.
Có vài người, chết đi được nhớ đến, sống lại, cũng chưa chắc đã vậy.
Hi vọng muội còn có thể sớm quay đầu lại. Trong mắt Bạch Trì Hữu mang theo vài phần nguy hiểm.