Cái, cái gì? Một trăm vòng? Hoa Tiểu Nhã không khỏi ngửa mặt lên trời muốn hô to, Bạch Trì Hữu, ngươi thật biến thái.
Nhưng mà, dù gì hắn cũng đã là sư phụ của mình, nàng không dám, cho nên, chỉ có thể làm thôi!
Ai kêu mình tự tìm người ta chuốc lấy xui xẻo đây! Đáng đời mình vừa nãy rảnh tay, vậy nên lòng hiếu kỳ mới lớn như thế!
“Dạ, sư phụ, quyết tâm hoàn thành nhiệm vụ.” Nghiêm túc kính lễ, bắt đầu chạy chầm chậm!
Bạch Trì Hữu nhìn bóng lưng nàng, híp mắt lại, hơi mệt mỏi tựa vào nơi đó ——
Nếu như nàng ấy còn sống, vậy thì tốt rồi!
Nếu như, có thể tìm ra sớm hơn, có thể cứu được nàng ấy, thì tốt rồi!
Nếu vậy, hắn còn có thể dùng tụ hồn đài thu hết hồn phách của nàng, giúp nàng cải tử hồi sinh ——
“Một vòng —— “
Đột nhiên, giọng nữ nhân mềm mại cất tiếng hô, kéo tinh thần Bạch Trì Hữu trở về ——
Trong lòng Bạch Trì Hữu bắt đầu mất kiên nhẫn lại thêm phiền não, nhắm mắt lại, tiếp tục giả vờ ngủ say ——
“Hai vòng —— —— “
Hoa Tiểu Nhã lại chạy đến cửa viện lớn tiếng hô ——
Được lắm, hắn không để cho nàng dễ chịu, nàng cũng không để cho hắn ngủ an ổn! Ý định phản kháng và tư tưởng phục thù của Hoa Tiểu Nhã vẫn còn rất nặng!
Bạch Trì Hữu: “......”
Hắn cũng đã nhìn ra, nàng cố ý ————
“Ba vòng ———— “
Hoa Tiểu Nhã cười hắc hắc, tiếp tục chạy vòng quanh viện ——
Chuẩn bị chạy đến cửa, Hoa Tiểu Nhã há miệng ——
“Ư.” Thứ gì bay vào trong miệng? Tựa hồ còn bị mình nuốt mất?
Hoa Tiểu Nhã gấp gáp muốn phun ra, nhưng làm thế nào cũng không phun ra được!
Không phải là con côn trùng gì đó chứ? Nghĩ tới đây, nàng dường như muốn phun ra ngoài ngay lập tức, nhưng mà, vật kia hình như đã tiến vào trong dạ dày rồi!
“......”
Á, tại sao mình không thể nói chuyện?
Chẳng lẽ —— ——
Lại là tên sư phụ biến thái đó?
Hoa Tiểu Nhã: “... ¥##@”
Vẽ vòng tròn nguyền rủa ngươi!
Hoa Tiểu Nhã khóc không ra nước mắt, càng đau khổ hơn trước sự việc vừa xảy ra! Thanh âm Bạch Trì Hữu lành lạnh truyền ra, “Một trăm năm mươi vòng, chạy xong nấu cơm!”
Hoa Tiểu Nhã: “......”
Ngươi quá biến thái đi!
Hoa Tiểu Nhã cố nén lửa giận trong lòng, tiếp tục chạy, vừa chạy vừa âm thầm oán hận tên biến thái nào đó, thuận tiện vẽ vòng tròn nguyền rủa hành động của kẻ phúc hắc nào đó.
Khóe miệng Bạch Trì Hữu nhếch lên, rốt cục có thể ngủ yên ổn được rồi!
“Ê, Hoa Hoa, ngươi xem ta mang đến cái này ——” Vũ Phượng lấy ra mấy túi gia vị khoe với nàng. “Đây là muối, đây là bột tiêu, đây là ——”
“Ngươi không nhìn thấy ta đang chạy bộ sao?” Trên trán Hoa Tiểu Nhã lấm tấm mồ hôi, thấy bộ dáng hết sức phấn khởi của Vũ Phượng không khỏi có chút bực mình.
“Chạy bộ?” Vũ Phượng rốt cục ngừng khoe khoang, mặt buồn bực nhìn Hoa Tiểu Nhã, “Hoa Hoa, sao ngươi lại chạy bộ? Chúng ta đi bắt cá nướng ăn đi? Cá hôm qua ngươi nướng ăn ngon lắm —— “
“Ta bị phạt.”
“A? Ai vậy? Ai dám phạt Nướng cá đại vương Hoa Hoa chứ?” Vũ Phượng vẻ nịnh nọt, hôm qua hắn ăn xong cá nàng nướng, vẫn còn nhớ rõ, sáng sớm đã đi kiếm gia vị!
Hoa Tiểu Nhã chỉ chỉ bên trong viện, “Hắn —— “
“Ai cũng không được!”
“Sư phụ ta.”
“Á?” Vũ Phượng há to miệng, cuối cùng bất lực nhắm mắt lại, thấy Hoa Tiểu Nhã tiếp tục chạy về phía trước, cũng chạy theo nàng ——
“Hoa Hoa à, ta chạy cùng ngươi —— “
“Điểu không phải luôn bay sao, chạy là cái chuyện gì nha?” Hoa Tiểu Nhã im lặng.
“Rèn luyện phát triển bàn chân!”
Hoa Tiểu Nhã: “......”