Lạc Hiểu Nhiên đi đến nhặt lên đem vào phòng tắm để ngay ngắn.
Nhìn ở góc độ này, cô như cô vợ nhỏ.
Cô quay người đi lên giường, kéo chăn lên nằm xuống. Nhớ đến cuộc điện thoại kia cô trăn trở.
Hoắc Cao Lãng xuống lầu một lần nữa đã thấy ba người đàn ông ngồi trên sofa trong phòng khách uống rượu.
Thẩm Ý Hiên nhìn người đàn ông từ trên lầu đi xuống vẻ mặt giễu cợt hỏi: “ sao giờ này cậu lại xuống đây, bị đạp ra khỏi phòng rồi à”.
Hoắc Cao Lãng không nói câu nào.
Từ đầu đến cuối, David vẫn luôn điềm tĩnh ngồi uống rượu trên ghế sofa bên kia, nhẹ nhàng lắc lắc ly thủy tinh trong tay, cười nói: “ dám đạp cậu ra khỏi phòng, chỉ có thể là Lạc Hiểu Nhiên. Ngày mai gặp cô ấy tôi phải dành cho cô ấy một lời khen mới được”.
Vừa dứt lời, David lại nói tiếp: "Đã không còn sớm nữa, cậu không ở trên phòng mà chạy xuống đây. Xảy ra việc gì à.”
Hoắc Cao Lãng lạnh nhạt cười nhạo: “ dạo gần đây tôi thấy cậu bị đầu độc không nhẹ, đầu óc mơ màng đến nỗi hợp tác cùng mấy cậu ta đùa giỡn tôi."
- “ cậu thấy tôi rảnh lắm sao, ở đâu có dư thời gian để cùng mấy cậu ta hò hét đùa giỡn cậu”. David uống một ngụm rượu rồi lên tiếng.
Hoắc Cao Lãng hơi nghiêng người trên ghế sofa, lạnh nhạt nói:: “ người ta đã ngủ rồi, cậu có cố tìm cũng vô dụng”.
Thẩm Ý Hiên thở dài giương mắt nhìn Hoắc Cao Lãng: “ tôi tìm cái gì, đừng có chuyển chủ đề sang tôi.”
Hoắc Cao Lãng ý tứ sâu xa nói: “ tôi thấy cậu nên dẹp bỏ cái ý nghĩ đó đi. Theo như hôm nay tôi thấy ngay cả nhìn cô ấy cũng không có ý định”.
Thẩm Ý Hiên nghe thấy bốn chữ "không có ý định " thì lạnh lùng liếc anh ta một cái: “ liên quan gì đến cậu. Mẹ nó, rõ ràng là cậu cố ý”.
- “ cố ý?. Tôi đây không rảnh”. Hoắc Cao Lãng nhìn thoáng qua anh ta.
Thẩm Ý Hiên khẽ nhíu đôi mày anh tuấn. Anh ta im lặng.
Giang Kiêu nhìn Hoắc Cao Lãng rồi Thẩm Ý Hiên: “ lão Hoắc, cậu cũng không nói trước một tiếng, để cậu ấy chuẩn bị tinh thần.”
- “ nói làm gì”. Hoắc Cao Lãng lấy hộp thuốc từ trên bàn rút một điếu thuốc ra, chậm rãi châm thuốc: “ sớm muộn gì cũng phải đối mặt, cậu ta cần chuẩn bị tinh thần làm gì. Đây là chuyện riêng của cậu ta, tôi cũng đâu có ý định xen vào”.
Lúc này, David mới lạnh nhạt lên tiếng: “ cậu nghĩ sao mà gọi cô ấy đến”.
- “ tôi đã nói, tôi chỉ vì Hiểu Nhiên, Lưu Mẫn là chị em của cô ấy, tôi muốn thời khắc quan trọng cô ấy cũng có người thân bên cạnh. Còn lại tôi không có rảnh, với lại cậu ta tự suy nghĩ nhiều. Người ta ngay cả liếc nhìn một cái còn không thèm, tự mình suy diễn”. Hoắc Cao Lãng cười khẩy, nhả một ngụm khói: “ tôi thấy tốt nhất cậu ta nên bỏ ý định đi.”
Hoắc Cao Lãng lại nhìn Thẩm Ý Hiên vẫn im lặng ngồi đó: “ lúc trước người đi trêu chọc cô ấy là cậu, người khiến cô ấy yêu đến chết đi sống lại cũng là cậu, người khiến cô chết lòng rời đi cũng là cậu. Bây giờ về nước, biết rõ thái độ của cô ấy thế nào mà vẫn muốn có cơ hội, cậu thấy rõ rồi chứ? Cô ấy còn chẳng thèm nhìn em lấy một lần."
Thẳm Ý Hiên không lên tiếng, đôi mắt hờ hững nhìn ly rượu.
Lúc này Mạc Lâm cũng đã uống không ít, giọng anh lười biếng: “ tôi tưởng cậu cùng cô dâu nhỏ động phòng rồi chứ, giờ này còn chạy xuống tìm mấy người chúng tôi làm gì”.
- “ cậu quản được”. Hoắc Cao Lãng lãnh đạm hỏi.
- “ không được, không được”. Mạc Lâm xua tay: “ ông đây không rảnh”.
- “ nói đi cũng phải nói lại”. Mạc Lâm cười như không cười nhìn Hoắc Cao Lãng: “ tôi không phải hoà thượng, cậu lại không cho dẫn phụ nữ theo. Chán chết ông đây”.
Hoắc Cao Lãng lạnh lùng liếc anh ta: “ tôi thấy cậu với em của Lưu Mẫn cũng rất hợp”.
Mạc Lâm nhăn mặt cười, khói thuốc theo đó bay lên, cầm ly rượu trên bàn uống: “ haha, cô ấy còn trẻ con lắm, ông đây không có sở thích dỗ dành trẻ nhỏ”.
Hoắc Cao Lãng đưa mắt nhìn về phía Mạc Lâm: “ cô tiểu thư nhà họ Hàn kia suy xét cũng không có lớn hơn em gái Lưu Mẫn, lúc trước không phải cậu cũng có sở thích dỗ trẻ nhỏ sao”.
Mạc Lâm ngồi hút thuốc trên sofa híp mắt cười, liếc sang nhìn Hoắc Cao Lãng: “ mấy người biết tôi rõ ràng không có một chút hứng thú nào với cô ta mà, chấp nhận xem mắt lúc đó, chỉ là muốn lấy lại từ nhà họ Mạc những thứ vốn dĩ là của tôi.”
Hoắc Cao Lãng hờ hững lên tiếng: “ vậy cậu lấy được chưa”.
Mạc Lâm cười khẩy: “ ông đây suy nghĩ kĩ rồi, ông đây không cần nữa. Tôi không phải con rối mặc họ tuỳ ý sắp đặt”.
Mạc Lâm ngậm điếu thuốc bật cười: “ cậu quay về ngủ đi, đã trễ rồi đừng để cô dâu nhỏ của cậu một mình. Hay là, cậu bị đạp ra khỏi giường thật, không có chỗ ngủ kiếm chỗ chúng tôi tá túc tối nay.”
Mạc Lâm vừa nói xong cả đám nãy giờ im lắng nghe đều bật cười.
Hoắc Cao Lãng thờ ơ lạnh lùng nhướng mày.
Anh không bị đạp xuống giường, hai người họ cũng không cãi nhau. Chỉ là cô gái của anh lúc quay trở về phòng rất khác, anh biết cô có chuyện khó nói, chỉ là cô luôn né tránh.
Hoắc Cao Lãng quay trở về phòng cũng đã khuya, khoảng hai giờ khuya, anh cho rằng Lạc Hiểu Nhiên đã ngủ, anh nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, thì thấy cô đôi mắt nhắm người đang lăn lộn trên giường không yên ổn ngủ. Anh đi đến bước lên nằm xuống bên cạnh kéo đầu cô gối lên tay mình anh ôm cô vào lòng.
Lạc Hiểu Nhiên lọt vào tay ấm áp của anh thì dần dàn yên tĩnh trở lại.
Cô lí nhí nói: “ anh về rồi”.
Hoắc Cao Lãng xoa xoa đầu cô: “ sao vậy, em gặp ác mộng à”.
Lạc Hiểu Nhiên nhắm mắt gật đầu trong lòng anh, nửa tỉnh nửa mơ, mơ mơ màng màng không lên tiếng.
Hoắc Cao Lãng vỗ nhè nhẹ lên lưng cô, anh khàn giọng nói: “ ừm, ngủ đi, anh ở đây”.
Trên người cô có mùi thơm rất dễ chịu. Mùi hương này cứ chui vào trong hốc mũi của Hoắc Cao Lãng.
Cô mềm nhũn người rúc sát vào lòng anh, mắt vẫn nhắm nghiền, không hỏi anh bất cứ gì, chỉ theo phản xạ rúc vào người anh.
Nhìn cô ngủ ngon ở trong lòng, anh cũng không có ý dừng bàn tay đang vỗ nhẹ lưng cô, cũng không có ý gì muốn ngủ. Anh mở mắt nhìn gương mặt nhỏ ở lòng.
Hoắc Cao Lãng hôn lên trên trán cô, chất giọng trầm thấp hòa của anh hòa vào ánh đèn ấm áp dường như cũng đặc biệt dịu dàng: “ Lạc Hiểu Nhiên, chúng ta đi đến bước đường này đã không thể dừng lại nữa rồi. Chỉ mong em hạnh phúc khi ở bên anh.” Anh nói chỉ một mình anh nghe, không hề mong cô sẽ đáp lại.
Hoắc Cao Lãng cảm nhận được cô thở đều đều trở lại một cách rất nhanh liền biết cô đã ngủ say rồi. Anh lặng lẽ kéo cái chăn ở bên cạnh đắp lên người anh và cô.