Bà cụ Hoắc cùng Hoắc Nguyên Lãng rất không đồng tình về thái độ của anh khi nhắc đến Lạc Hiểu Nhiên, Hoắc Nguyên Lãng khó chịu lên tiếng: " cho dù cô ta ở trong lòng con có tốt đẹp như thế nào, ba cùng bà nội cũng không đồng ý".
Ngưng một chút ông ta tiếp tục nói: " ba không cần biết ở bên ngoài con có bao nhiêu đoạn tình cảm nhất thời, hôn sự cùng Kiều gia đã định, một khi con muốn kết hôn thì hãy chấm dứt đoạn tình cảm nhất thời của con, sau đó kết hôn Kiều Khả Mỹ".
Ngũ quan tinh tế của Hoắc Cao Lãng lạnh đi vài phần:" nhất thời".
" Đúng, chuyện tình cảm của con một khi không được sự đồng ý của ba và bà nội thì tất cả đều là nhất thời". Hoắc Nguyên Lãng kiên quyết nói: " Cao Lãng, thật ra con cũng không cần vội kết hôn như vậy, cứ ở bên cô ta đến khi nào con hết hứng thú thì quay về kết hôn cùng Kiều Khả Mỹ, như vậy chẳng phải con được lợi rất nhiều sao".
" khốn kiếp" Hoắc Cao Lãng nghiến răng nghiến lợi nói: " lời nói khốn nạn như vậy ông cũng nói được sao".
" Cao Lãng không được nói với ba con như vậy". Bà Cụ Hoắc nghe anh mắng chửi Hoắc Nguyên Lãng thì không chịu được lên tiếng.
Hoắc Cao Lãng khẩy khẩy khoé miệng: " tại sao không được, lời ông ta nói được tính là người nói sao. Con chỉ mới mắng ông ta như vậy bà nội đã không chịu nổi, chỉ có con của bà nội là người, con của khác không phải là người sao".
Bà cụ Hoắc cứng họng, nhưng vẻ mặt lại tràn đầy tức giận nhìn anh.
Hoắc Cao Lãng không cho bà nói tiếp tức giận lên tiếng:" hôm nay con chỉ đến nói như vậy thôi, bà nội có đồng ý hay không con không quan tâm". Nói xong anh liền đi khỏi, bỏ lại hai người già đang tức giận nhìn theo anh. Anh bước lên xe thuần thục lái xe đi ra khỏi nhà họ Hoắc, trong tâm trạng cực kỳ không tốt.
Bà cụ Hoắc lúc này mới đưa tay lấy sấp tài liệu anh để trên bàn lật ra xem, đôi mắt lập tức căng lên không khỏi bàng hoàng, tất cả của Hoắc thị đều được anh chuyển nhượng về tên của bà và Hoắc Nguyên Lãng, bình tĩnh lật đến cuối cùng đôi mắt bàng hoàng trước kia lúc này trở nên tức giận, giọng nói cũng trở nên kích động: " rốt cuộc nó có thể vì cô ta mà từ bỏ tất cả, từ bỏ cả nhà họ Hoắc luôn phải không?". Bà cụ Hoắc trầm ngâm một lúc rồi nói:" nếu nó đã muốn như vậy thì không thể nhẹ tay với cô ta nữa rồi". Nói đến đây giọng nói của bà trở nên lạnh hơn rất nhiều.
Hoắc Nguyên Lãng đang cầm xấp tài liệu coi, đồng tình với bà cụ Hoắc gật đầu nói:" cho nó cơ hội mà nó không biết trân trọng, vậy thì hãy để cho nó hối hận. Con thấy trước mắt cái này không cần quan tâm tới, để cho nó bận rộn không có thời gian quan tâm đến cô ta lúc đó chúng ta dễ ra tay". ánh mắt ông ta nhìn thẳng phía trước đầy độc ác.
Hai lão đồng ngoan đồng nhà họ Hoắc cả thành phố này ai mà không biết độc ác như thế nào, trên thương trường cũng vậy. Mặc dù, ai cũng nói Hoắc Cao Lãng trên thương trường không nhân nhượng, nhưng trong lòng ai cũng tự biết từ khi anh nắm Hoắc thị đã nương tay đi rất nhiều, làm cuộc sống của những người đó dễ thở hơn.
Hoắc thị....
Cốc, cốc.
Hoắc Cao Lãng đứng trước cửa sổ, tay đang cầm ly cà phê ánh mắt nhìn xuống dòng xe dưới lòng đừng:"Vào đi".
Thư ký đi vào phòng làm việc của anh, cung kính nói: " chủ tịch, bên ngoài có một vị xưng là Kiều phu nhân đến tìm ông".
Kiều phu nhân?
Hoắc Cao Lãng nhìn đăm đăm xuống đường, rất lâu khoé miệng mới cong lên lạnh nhạt nói: " cho vào đi".
Thư ký nhận được lệnh của anh thì nhanh chóng lui ra.
Hoắc Cao Lãng xoay người lại.
Vị Kiều phu nhân kia cũng được thư ký đưa vào, nhìn anh nói:" xin chào, cậu Hoắc".
Hoắc Cao Lãng hơi nhăn mày: " cậu Hoắc, không biết Kiều phu nhân nói với ai vậy ".
Vị Kiều phu nhân kia lập tức đỏ mặt, cười gượng nói:" à, cậu cùng Khả Mỹ nhà chúng tôi trước sau cũng sẽ kết hôn, dù sao đi nữa tôi cũng được coi như trưởng bối, nếu gọi chủ tịch Hoắc, e là không hay cho lắm ".
" Ha ". Hoắc Cao Lãng liếc mắt nhìn sang bà ta, không gấp gì từng bước đi về phía bàn làm việc ngồi vào vị trí cao nhất của mình, nhìn bà ta đang đứng ở đằng kia không có ý gì là mời ngồi, đánh giá một lượt từ đầu đến chân, ngoài gương mặt giống Lạc Hiểu Nhiên nhưng khí chất của bà ta và Lạc Hiểu Nhiên hoàn toàn khác nhau. Mặc dù, trên người mặt đầy đồ hiệu nhưng nhìn cũng không ra một chút gì là quý tộc ngược lại càng làm người khác cảm thấy lố bịch, còn Lạc Hiểu Nhiên thì ngược lại chỉ cần một bộ quần áo tầm thường mặc lên người cô cũng làm cho người đối diện cảm thấy thật thoải mái, đặc biệt khí chất trên người cô như được dưỡng dục từ bé từ cách đi đứng cho tới ăn hoặc là giao tiếp đều toát lên nét của con nhà quyền quý, anh thu hồi ánh mắt chậm rãi lên tiếng: " từ lúc nào mà bà trở thành trưởng bối của tôi, nếu như nói tôi cùng Lạc Hiểu Nhiên trước sau gì cũng kết hôn, ít nhất tôi có thể nể câu nói đó mà nhắm mắt làm ngơ để bà gọi tôi như thế. Còn cùng Kiều gia các người, tôi thấy các người tự suy diễn nhiều rồi".
Bà ta làm như không biết, cười nhẹ nói:" cậu Hoắc, cậu cũng đừng cố chấp quá, hôn sự của cậu nhà họ Hoắc đã định cậu cũng không thể làm trái ý được".
- " nên nói là tôi cố chấp hay là nhà họ Kiều các người, đừng tưởng tôi không biết mấy năm nay Kiều gia đã tụt dốc, các người muốn dự vào hôn sự này dựa vào nhà họ Hoắc để đứng vững". Hoắc Cao Lãng vạch trần bộ mặt thật sự của Kiều gia.
Bí mật của Kiều gia trong phút chốc bị vạch trần khiến Kiều phu nhân trong phút chốc tái nhợt gượng nói: " cậu Hoắc, chắc cậu hiểu lầm rồi, Kiều gia chúng tôi mặc dù không còn hưng thịnh nhưng cũng không như cậu suy nghĩ, Khả Mỹ nhà chúng tôi thật lòng đối với cậu ".
Ánh mắt Hoắc Cao Lãng dừng trên khuôn mặt bà ta một giây, liền dời đi, khinh thường nói:" như Kiều phu nhân nói thì nhà họ Kiều thật cao thượng, còn nữa Kiều tiểu thư đó gặp mặt tôi được mấy lần mà bà dám nói cô ta thật lòng với tôi".
- " con gái mà ánh mắt thích một người thật lòng thật sự rất khác, huống chi Khả Mỹ được tôi nuôi dạy từ nhỏ tâm tư của con bé đối với cậu như thế nào tôi nhìn cũng biết. Khả Mỹ nhà chúng tôi rất ngoan, trước đó chưa từng có một quan hệ tình cảm nào, cậu là người đầu tiên". Lúc này, vị Kiều phu nhân kia ồ ồ nói như một người mẹ hiểu được tâm sự trong lòng con gái mình, ánh mắt bà ta khi nhắc đến Kiểu Khả Mỹ ngập tràn hạnh phúc.