Mục lục
Hẹn Anh Ở Kiếp Sau
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoắc Cao Lãng nghe bà nói mà anh không thể kiềm nén cười phá lên, giọng điệu lại rất lạnh nhạt: " con quá đáng, ngay từ đầu con đã mời cô ta ra khỏi đây, chính là bà nội nhất quyết giữ cô ta lại, nếu nói quá đáng thì con chưa dám sánh bằng bà nội". Anh không một chút kiêng nể gì mà nói:"còn nữa, hôm nay con đến chỉ muốn nói cho bà nội dẹp bỏ tâm tư muốn tác hợp cùng cô ta, còn lại có đồng ý hay không thì kết quả vẫn như vậy thôi, hôn nhân là chuyện của con, không ai có quyền xen vào sắp đặt, kể cả là bà nội cũng vậy".

Bà cụ Hoắc run rẩy đứng lên, giọng nói già nua nhưng lại uy nghiêm: "Hoắc Cao Lãng, con vẫn không tin bà nội có thể khiến con mất hết tất cả, kể cả cô ta đúng không?".

Lý trí của Hoắc Cao Lãng không tin vào những lời bà cụ Hoắc nói, cho dù bây giờ có lâm vào cục diện không có đường lui, anh cũng gắt gao nhìn chằm chằm vào bà cụ Hoắc.

Bà cụ Hoắc chống nữa người sức lực quát:" con không tin đúng không?".

Bây giờ Hoắc Cao Lãng mới hoàn hồn, anh lạnh lùng lên tiếng: " con chỉ hỏi một lần, bà nội xác định là muốn làm như vậy".

Bà cụ Hoắc nhìn Hoắc Cao Lãng cả giận nói:" con muốn ném hết thể diện của nhà họ Hoắc đúng không?. Chính con là người ép bà nội phải làm như vậy".

Nhất cử nhất động của anh, đại diện cho toàn thể nhà họ Hoắc.



Hoắc Cao Lãng vẫn ngồi bất động trên ghế, vẫn không nhúc nhích, nhìn từng biểu cảm trên mặt bà cụ Hoắc và Hoắc Nguyên Lãng. Đối với anh mà nói hôm nay đến đây cũng muốn giải quyết vấn đề một cách êm đềm, anh không ngờ bà cụ lại muốn đi đến nông nỗi này.

Một khi anh đã quyết định lựa chọn thì tuyệt đối sẽ không quay đầu lại.

Anh hờ hững nhếch môi, chậm rãi đẩy tập giấy tờ anh đã chuẩn bị trước, cao ngạo nói:" đây là đáp án mà chính bà nội muốn, về sau đừng hối hận, một khi con đã chấp nhận lựa chọn thì tuyệt đối sẽ không quay đầu lại, ngay cả gia đình cũng không có ngoại lệ".

Nói xong anh quan sát thái độ của bà cụ Hoắc và Hoắc Nguyên Lãng, lạnh nhạt lên tiếng: " nếu bà nội không thể chấp nhận cô ấy thì có thể làm ngơ, còn nếu bà nội thật sự muốn gây tổn thương cho cô ấy thì lúc đó con sẽ giải quyết theo cách của con, đương nhiên thủ đoạn của con bà nội cũng biết rõ. Bà nội xem qua một chút, tất cả của Hoắc thị đều ở trong đó chỉ cần bà nội ký tên vào là như ý bà nội muốn".

"còn Kiều tiểu thư, tôi không hy vọng cô cùng Kiều phu nhân sẽ gây ra một chút bất lợi nào cho Hiểu Nhiên". Anh nhướng mắt nhìn Kiều Khả Mỹ, ánh mắt không chút hơi ấm:" tôi nghĩ người thông minh như Kiều tiểu thư chắc sẽ hiểu ý tôi mà đúng không?". Lời nói tuy rất nhẹ nhàng nhưng lại tiềm ẩn một mối nguy hiểm sâu xa.

Kiều Khả Mỹ cảm nhận được ánh mắt của Hoắc Cao Lãng nhìn mình sâu thẳm rồi lại hời hợt, hời hợt rồi lại sâu thẳm, điều này khiến trái tim cô ta dấy lên một cảm giác sợ sệt. Tim run rẩy nhưng vẫn lên tiếng nói:" Hiểu Nhiên, Hiểu Nhiên anh gọi tên cô ấy thuận miệng dễ nghe như thế sao?. Em thua kém cô ấy ở đâu mà anh lại chọn ở bên cạnh cô ấy mà lại không chấp nhận em, Hoắc Cao Lãng anh đối với em không một chút công bằng".

"Công bằng". Hoắc Cao Lãng không nhanh không chậm lặp lại hai chữ công bằng, anh đứng lên chậm rãi đi đến gần Kiều Khả Mỹ cúi người đưa tay nắm lấy cằm cô ta từ từ nâng lên, anh điều khiển mặt cô ta xoay trái rồi xoay phải hời hợt nhìn mặt cô ta, môi mỏng nhẹ nhếch nụ cười:" cô muốn biết".

Kiều Khả Mỹ từ lúc anh bước đến gần thì người đã run rẩy, khi anh chạm vào cằm cô ta run bật cả người, gương mặt có chút tái nhợt nghe anh nói cô khó khăn gật đầu, muốn nói gì nhưng Hoắc Cao Lãng đã buông cằm cô ra quay rút khăn giấy trên bàn lau tay, biểu hiện của anh rõ ràng là khinh miệt chán ghét cô ta. Nhìn thái độ của anh Kiều Khả Mỹ bực tức mặt mũi càng thêm tái xanh, ngay cả bà cụ Hoắc và Hoắc Nguyên Lãng ngồi ở đó cũng không chịu nổi thái độ của anh.

Hoắc Nguyên Lãng lên tiếng:" Hoắc Cao Lãng con đừng quá đáng".

" con làm gì quá đáng". Anh không mặn không nhạt hỏi lại, anh nhìn tay mình rồi khoé miệng cong lên chậm rãi nói:" như vậy là quá đáng, con không biết, nhưng xin lỗi con ngại bẩn".



Anh vừa dứt lời bà cụ Hoắc và Kiều Khả Mỹ cùng nhau gọi anh:" HOẮC CAO LÃNG..." giọng nói tràn đầy tức giận

Hoắc Cao Lãng thản nhiên nhìn hai người, sau đó lạnh nhạt nói:" Kiều tiểu thư, cô hỏi tôi tại sao không công bằng với cô, vậy nói xem tại sao tôi phải công bằng với cô. Con người Hoắc Cao Lãng tôi trước giờ không có khái niệm phải đối xử công bằng với người không liên quan".

Nói đến đây anh dừng lại đưa mắt nhìn Kiều Khả Mỹ gương mặt tái xanh đến đáng sợ đang nhìn chầm chầm anh, ánh mắt anh chùng xuống:" tôi nhớ không lầm đây là lần thứ hai Kiều tiểu thư ở trước mặt tôi, hỏi tôi cô ấy có chỗ nào hơn cô. Cô muốn nghe như thế nào, hôm nay tôi nói hết một lần không hy vọng lần sau gặp lại Kiều tiểu thư lại hỏi tôi như thế, tôi rất không thích người phụ nữ của mình bị đem ra so sánh, Kiều tiểu thư hiểu ý tôi không?".Giọng anh trầm xuống:" cô hơn cô ấy rất nhiều, cô chỉ thua cô ấy duy nhất một chuyện chính là cô ấy có tôi. Cô ấy thua cô chỉ là chuyện trước kia, sau này chắc chắn sẽ không thua thiệt cô bất cứ thứ gì, Kiều tiểu thư dã nghe rõ chưa".

Kiều Khả Mỹ cố gắng quay mặt đi lau nước mắt trên mắt, nghẹn ngào lên tiếng:" bà nội con xin phép về trước". Lời nói của Hoắc Cao Lãng quá rõ ràng, hiện giờ cô ta không thể ở lại nơi này, nhưng nhất định cô ta sẽ không thua Lạc Hiểu Nhiên, nói xong đứng dậy muốn rời đi.

Bà cụ Hoắc nắm tay cô ta vỗ nhẹ lên mu bàn tay:" cháu ngoan làm sao phải khóc, bà nội nhất định sẽ đòi lại công bằng cho con" nhìn bộ dạng cô ta lúc này khiến cho bà cụ Hoắc cũng đau lòng, vội nói lời an ủi.

Kiều Khả Mỹ vội nói:" Khả Mỹ cám ơn bà nội, nhưng con xin phép được đi về, con ở lại e rằng sẽ bất tiện cho mọi người".

Hoắc Cao Lãng nghe cô ta hiểu ý thì lên tiếng:" cuối cùng người thông minh như Kiều tiểu thư đã hiểu được".

Kiều Khả Mỹ nghe anh nói thì xấu hổ đến đỏ mặt, anh hết lần này đến lần khác đều lặp lại cụm từ "người thông minh" như muốn nhắc nhở cô ta nhưng ngụ ý là đang cười nhạo cô ta. Cô ta đưa mắt nhìn anh, thấy anh đối xử với mình như vậy trong lòng càng thấy chán ghét Lạc Hiểu Nhiên đến cùng cực, đến cuối cùng vì điều gì mà anh có thể dành hết tất cả cho Lạc Hiểu Nhiên còn vị hôn thê mà gia tộc chọn cho anh, anh lại xem không ra gì. Dù là trong lòng rất khó chịu nhưng cũng không thể làm ra mặt, cô ta đành nhỏ nhẹ nói:" xin lỗi vì đã làm phiền, bà nội, bác trai con xin phép ". Nói xong liền lấy túi xách để trên ghế quay người đi ra khỏi cửa.

Bà cụ Hoắc nhìn theo bóng lưng cô ta trong lòng cũng ngập tràn tức giận với Hoắc Cao Lãng, bà trừng mắt nhìn anh: "Hoắc Cao Lãng con đuổi Khả Mỹ về là ý gì, con đừng nghĩ ý tứ trong lời nói của con bà nội không rõ".



Anh không kiêng nhẫn lên tiếng:" con tất nhiên là biết bà nội hiểu ý tứ của con rồi, suy cho cùng con có bộ dạng bây giờ là bà nội làm ra mà, con và bà nội là cùng một dạng người".

- " Hoắc Cao Lãng..." bà cụ Hoắc nghiến răng gọi tên anh.

- "từ lúc nào mà việc của nhà họ Hoắc cô ta được xen vào " anh không quan tâm bà gọi anh, anh lạnh nhạt lên tiếng.

Bà cụ Hoắc cũng ngoan cố nói:" nó là vị hôn thê của con, một phần đã làm thành viên của Hoắc gia".

"Ha" anh khẽ cườihàn nhạt lên tiếng:" cô ta xứng sao, cho dù cô ta có là vị hôn thê, một khi con chưa danh chính ngôn thuận đón về nhà thì cả đời cô ta cũng đừng mơ tưởng xen vào việc của nhà họ Hoắc".

Bà cụ Hoắc biết mình không thể cương với Hoắc Cao Lãng, giọng nói trở nên dịu xuống:" Hoắc Cao Lãng, rốt cuộc cô ta có chỗ nào tốt hơn con bé nhà Kiều gia mà con nhất định phải từ bỏ tất cả mà chọn cô ta".

- " Hiểu Nhiên chỗ nào cũng hơn cô ta". Nhắc đến cô ngữ điệu của anh cũng trở nên nhẹ nhàn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK