Mà lúc này đây trong tầm mắt của Lạc Hiểu Nhiên đã thấy được hình bóng quen thuộc kia, cả người cô cứng lại, trên sân khấu có bốn người nhưng lại có một người cô rất quen thuộc, hai người đàn ông hai người phụ nữ, một người là Kiều Khả Mỹ cô đã được gặp, một người là người đàn ông ở khu biệt thự cô đã gặp qua, con một người đàn ông trung niên cô không biết, bên cạnh người đàn ông trung niên này là một người phụ nữ xinh đẹp, mà người phụ nữ này cô biết, cô biết rất rõ, người phụ nữ này là người mà hàng đêm cô luôn mơ thấy, là người mà lúc nào cô cũng nhớ đến, cô cũng muốn gặp, mẹ của cô. Những điều cô lo sợ, tất cả không có một chút dư thừa nào.
Nhìn hình ảnh bốn người một gia đình đứng trên sân khấu mà lòng cô dâng lên một hồi mất mát, cô mất mẹ có lẽ sắp tới đây cô sẽ mất luôn tình yêu của mình.
Trên sân khấu, Kiều phu nhân đang tươi cười bỗng dưng khựng lại, sau đó liền nhanh chóng đảo mắt đi chỗ khác nở nụ cười, trong lòng bà ta lúc này cũng không mấy vui vẻ.
Kiều Khả Mỹ nhìn bàn tay của Hoắc Cao Lãng đang nắm chặt tay Lạc Hiểu Nhiên thì đỏ mắt ghen ghét.
Có một ánh mắt từ lúc bước lên sân khấu đến giờ lúc nhìn chăm chú vào cô, anh khá bất ngờ khi nhìn thấy cô ở bữa tiệc, và cũng bất ngờ không kém khi thấy Hoắc Cao Lãng nắm tay cô.
Âm thanh trên sân khấu làm bà cụ Hoắc ý thức được không nên làm lớn mọi chuyện ở đây bà nhìn Hoắc Cao Lãng rằng lại câu nói: “ một chút nữa sẽ tuyên bố chuyện hôn sự của con, con tốt nhất làm theo lời của bà nói”. Sau đó quay người rời đi.
Hoắc Cao Lãng không gấp gáp gì trả lời gương mặt bình tĩnh nói một câu nhẹ nhàng: “ con nhớ ngày hôm đó con đã nói rõ ràng với bà nội chuyện này. Bà nghe không hiểu ý con”
Bà cụ Hoắc dừng chân lại giận dữ nhìn vào Hoắc Cao Lãng: “ con muốn làm bà nội tức chết đúng không?”.
- “ con không dám”.
Hoắc Nguyên Lãng không thể chịu nổi nữa, ông ta nghiến răng dùng giọng nói đè nén ra lệnh cho Hoắc Cao Lãng: “ con nhất định phải kết hôn cùng con gái Kiều gia cho ba”.
Hoắc Cao Lãng nâng tầm mắt nhìn ông ta một lúc sau đó lạnh lùng nhếch môi: “ ông thích thì tự đi mà lấy”.
- “ con..” ông ta vừa định nói gì liền bị Hoấc Cao Lãng chặn họng.
- “ phụ nữ bên cạnh ông cũng đã cũ rồi, nên thay người mới là được rồi, vừa hay cô ta cũng hoàn toàn phù hợp”. Hoắc Cao Lãng nhếch môi khinh bỉ liếc người phụ nữ bên cạnh Hoắc Nguyên Lãng.
Hoắc Cao Lãng không để ý đến nữa, anh cảm nhận được bàn tay nhỏ mình đang đổ đầy mồ hôi và dần dần đã lạnh lên, anh cúi đầu nhìn xuống thấy Lạc Hiểu Nhiên đờ đẫn nhìn trên sân khấu khoé mắt đỏ lên.
Anh ôm cô, giọng nói thì thào trên đỉnh đầu: “ bảo bối, không sao, anh không kết hôn cùng cô ta”. Hoắc Cao Lãng cứ nghĩ là cô thấy Kiểu Khả Mỹ thì suy nghĩ đến chuyện kết hôn của anh và cô ta thì đau lòng, nên lòng anh cũng đau đớn mà dỗ dành cô gái nhỏ của mình.
Lạc Hiểu Nhiên ở trong lòng anh vẫn không có phản ứng, ánh mắt vẫn dừng lại trên sân khấu. Cô nhìn chăm chú cô muốn nhìn xem mẹ của cô có thấy cô hay không?. Dường như, cô lại tiếp tục thất vọng nữa rồi, ánh mắt của mẹ cô chỉ dừng lại một giây ở nơi cô, sau đó dường như chưa từng nhìn thấy sự xuất hiện của cô.
- “ Hiểu Nhiên em có sao không?”. David nhìn thấy mặt của Lạc Hiểu Nhiên nhợt nhạt thì lên tiếng hỏi, anh ấy nghĩ là cô bị bà cụ Hoắc và Hoắc Nguyên Lãng doạ sợ.
Hoắc Cao Lãng lúc này mới buông cô ra, nhìn vào mặt cô nhìn thấy sắc mặt đột nhiên nhợt nhạt anh cũng bị doạ không ít: “ Hiểu Nhiên làm sao vậy”.
Ánh mắt Lạc Hiểu Nhiên vẫn dừng lại trên sân khấu, cô khẽ lắc đầu: “ em không sao”.
- “ Hiểu Nhiên nhìn anh.” Hoắc Cao Lãng nhìn gương mặt nhợt nhạt của cô đau lòng kèm theo đó là một chút khó chịu khi ánh mắt cô vẫn không rời sân khấu, anh ép cô phải nhìn vào mình: “ Hiểu Nhiên, em làm sao vậy ”.
Lạc Hiểu Nhiên ngước đôi mắt trong veo lên nhìn anh, giọng nói có chút đè nén: “ em không có sao”. Cô nhìn anh thêm một lúc mới e dè lên tiếng: “ Cao Lãng đừng làm bà nội anh không vui”.
Mi tâm Hoắc Cao Lãng nhíu chặt lại, tất nhiên là không vui vì câu nói của Lạc Hiểu Nhiên, anh đè nén giọng lại: “ em không tin tưởng anh”.
- “ không có”. Lạc Hiểu Nhiên lập tức lắc đầu “ chỉ là….” Cả nữa buổi cô vẫn không nói được gì, và cũng không biết phải nói như thế. Nếu cô nói bà ấy là mẹ của mình, không biết có ai tin không.
- “ chỉ là như thế nào” Hoắc Cao Lãng không còn đủ kiên nhẫn chờ cô nói nữa.
Lạc Hiểu Nhìn anh một lúc, sau đó cụp mắt xuống: “ không có gì cả”.
Chân mày Hoắc Cao Lãng càng lúc càng nhíu chặt, anh biết là cô đã bắt đầu né tránh, giọng nói có chút không vui: “ buổi tối về sẽ hỏi tội em”.
- “ hỏi tội gì chứ..” cô chua xót lên án.
- “ buổi tối em sẽ biết”. Anh nói xong môi mỏng dần dần nhếch lên.
Rũ nửa hàng lông mi dài mơ hồ có hơi nước xuống, cô nhỏ giọng hỏi: “ anh sẽ không kết hôn thật không”.
Hoắc Cao Lãng nhìn cái cô: “ chắc chắn sẽ không kết hôn”.
Lạc Hiểu Nhiên vừa định mở miệng, thì có một người mặc vest đen đứng trước mặt Hoắc Cao Lãng cung kính nói: “ cậu chủ, bà cụ Hoắc và ông chủ cần gặp cậu, làm phiền cậu chủ”. Dứt lời đưa tay làm hành động mời Hoắc Cao Lãng đi.
Hoắc Cao Lãng không có ý gì đưa mắt nhìn người đàn ông, không buồn lên tiếng: “ làm phiền quản gia Trần nói lại tôi không có gì để nói, những gì muốn nói tôi đã nói rồi”.
- “ cậu chủ, xin cậu đừng làm khó tôi”. Quản gia Trần khom người trả lời sau đó đưa nhẹ ánh mắt nhìn cô gái đứng bên cạnh anh.
Lạc Hiểu Nhiên nhận thấy ánh mắt của quản gia Trần, cô cũng thấy được Hoắc Cao Lãng không muốn đi, cô cười nhẹ nói: “ Cao Lãng, anh đi gặp bà nội đi, em ở đây đợi anh”.
Hoắc Cao Lãng nhìn cô: “ không có gì để nói cả”.
- “ có, nhất định là có cho nên bà nội mới muốn gặp anh”. Lạc Hiểu Nhiên cải lại lời anh, cô hiểu rất rõ là anh không muốn đi, nhưng tình thế nếu anh không đi e là cô sẽ thành gai trong mắt người nhà họ Hoắc.
Ánh mắt Hoắc Cao Lãng dừng lại trên con ngươi trong suốt của cô, như muốn gì ra thứ gì ở trong đó, anh bình tĩnh nói: “ em là muốn anh đi gặp họ”.
Lạc Hiểu Nhiên bình tĩnh gật đầu.
Chân mày anh nhíu chặt, giọng hơi có vẻ không vui: “ được, anh nghe lời em”. Ngưng một chút anh mới nói tiếp: “ em ở đây đợi anh”.
- “ vâng” Lạc Hiểu Nhiên mỉm cười một nụ cười thật tươi tỏ ra cô vô cùng thoải mái, anh không cần phải lo lắng.
- “ coi chừng cô ấy giúp tôi”. Hoắc Cao Lãng lạnh nhạt lên tiếng nói với ba người bên cạnh.
- “ đã biết”. David lên tiếng trả lời.
Anh xoa nhẹ đầu cô rồi rời đi cùng quản gia Trần.