Hoắc Cao Lãng tắm không lâu, anh đi ra, trên người chỉ mặc duy nhất một chiếc quần đùi lót.
- “ anh tắm xong rồi hả.” Lạc Hiểu Nhiên nhìn anh cô hết hồn quay mặt chỗ khác hỏi: “ anh sao không mặc quần áo vào”.
Hoắc Cao Lãng trả lời ngay mà đi đến giường, anh ngồi xuống ép cô quay mặt lại nhìn anh: “ mặc làm gì, trước sau gì cũng phải cởi ra”.
- “ anh biến thái”. Lạc Hiểu Nhiên trố to mắt nói.
- “ ừm, anh biến thái”. Hoắc Cao Lãng trông thấy gương mặt trắng nõn của cô hơi ửng đỏ thì nuốt nước miếng một cái rồi thấp giọng trả lời cô.
Hoắc Cao Lãng vén chăn lên chính mình cũng nằm xuống kéo cô vào lòng, vừa định hôn cô thì anh liền nhăn mày, cả người cô đều ướt, anh tức tốc kéo chăn ra khỏi người cô, thì lại nhìn thấy chiếc khăn cô đắp lên người vẫn chưa được lấy xuống: “ nói, có chuyện gì.”
- “ có gì đâu, em hơi lạnh thôi”.
Hoắc Cao Lãng cười nhạt: “ cả người em đều nóng đến ướt sũng thế này thì lạnh chỗ nào. Tháo khăn ra không.”
Lạc Hiểu Nhiên vẫn lắc đầu.
- “ được, được lắm, hôm nay là đêm tân hôn nữa đêm rồi em còn hành hạ anh. Lạc Hiểu Nhiên em được lắm. Một chút em đừng có mà cầu xin anh.” Dứt lời anh liền cưỡng ép tháo khăn tắm ra, hình ảnh đập vào mắt anh, anh liền sững sờ đôi chút, sau đó liền cười nói: “ em nhất quyết chịu nóng là vì cái này”.
Lạc Hiểu Nhiên lúc này nằm bên cạnh lập tức nhắm mắt giả chết, cô xấu hổ đến mức mặt đều đỏ cả lên.
Trên người cô chỉ mặc bộ đồ ngủ màu hồng paste mỏng manh, đây chính xác không phải là đồ, bởi vì khi mặc vào chẳng che được chỗ nào cả, giống như chỉ lấy một miếng vải phủ lên cho có, còn lại từ ngoài nhìn xuyên vào bên trong không một chút cản trở.
- “ sao lại chuẩn bị cho em bộ đồ này”. Lạc Hiểu Nhiên ảo não nói.
Hoắc Cao Lãng khẽ cười kéo cô ôm vào lòng, hôn lên trán cô: “ anh mặc dù rất muốn em mặc thể loại quần áo này trước mặt anh. Nhưng hôm nay, rất tiếc không phải là anh chuẩn bị.”
- “ hả, vậy ai lại rảnh đến mức bày cái trò quỷ này chứ”. Lạc Hiểu Nhiên khúc này đã khóc ròng trong lòng, bàn tay Hoắc Cao Lãng lúc này đã ngao du khắp người cô, khiến cô chịu không nổi mà phải uốn éo thân thể né tránh.
- “ trong phòng chẳng còn bộ đồ nào khác, nếu không em cũng chẳng phải mặc bộ đồ này.”. Không biết quần áo của cô bị ai lấy đi mất, ngay cả cái áo choàng tắm cũng không chừa lại.
- “ em có thể không mặc gì.”.
||||| Truyện đề cử: [Ngôn Tình] Yêu Đương Vụng Trộm |||||
- “ em cũng đâu có biến thái như….”.
- “ Bà Hoắc,tân hôn hạnh phúc”. Anh thì thầm nói bên tai cô: “ chúng ta nên làm chuyện vợ chồng nên làm rồi thì phải”.
Chưa nói xong đã nghe anh nói, Lạc Hiểu Nhiên im lặng chớp mắt một cái: “ ông Hoắc, tân hôn vui vẻ”.
Anh hôn lên môi cô, lưỡi anh nhẹ nhàng mơn trớn miệng cô, sau đó liền đẩy tới tách khoang miệng cô ra.
Lạc Hiểu Nhiên cũng đưa tay ôm lấy cổ anh, cô hé miệng ra phối hợp cũng với anh, anh nói đúng đêm nay là đêm tân hôn, cô cũng nên thực hiện nghĩa vụ của người vợ.
Sự đáp trả của cô làm anh thêm kích động, anh mạnh mẽ hôn tới, bàn tay từ từ di chuyển đến ngực cô mà nhẹ nhàng sờ, rồi trêu chọc nụ hoa, đến khi cô chịu kích thích không nổi, dùng tay trấn trước ngực anh, anh mới rời khỏi môi cô.
Nhìn thấy cô gái dưới thân động tình đến mức mặt đỏ bừng, anh không nhịn nổi nữa, thở dốc một hơi liền cúi đầu ngậm lấy nụ hoa mà trêu chọc, bên còn lại anh dùng tay trêu chọc.
Lạc Hiểu Nhiên lúc này chỉ biết thở dốc, đưa tay đẩy đầu anh, nói là đẩy nhưng trong cơ thể ngập tràn ham muốn cũng không đủ sức để đẩy: “ ưm… anh… chịu không nổi nữa”.
Hoắc Cao Lãng giữ chặt lấy cổ tay cô kéo lên đỉnh đầu, anh vẫn ở trước ngực cô mà trêu chọc.
Lạc Hiểu Nhiên bị kích thích đến nổi giãy giụa né tránh, miệng thở dốc nói: “ anh.. không chịu nổi nữa”.
Anh ngẩng đầu nhìn cô: “ Ai không chịu nổi”. Cánh môi lương bạc của người đàn ông ghé vào tai của cô: “ Hiểu Nhiên à, từ từ anh cũng cho em, em gấp gáp làm gì”.
Hơi thở nóng rực của anh quay lại cần cổ nhẵn mịn của Lạc Hiểu Nhiên, lại thêm không ít mờ ám. Cô muốn đẩy anh ra, nhìn anh có chút tức giận nói: “ anh không cho nói nữa”
- “ không cho nói vậy anh làm nha”.
- “ anh kiềm chế một chút, em thật sự chịu không nổi mà”.
- “ Mỗi lần đều là em hưởng thụ, anh lần này cũng không để cho em vất vả. Ngoan đi, nằm thật thoải mái, anh hầu hạ em”.
Anh hôn lên môi cô rồi khàn giọng nói: “ thấy em hôm nay chịu hợp tác, anh nói cho em nghe cái này. Ngày mai nếu em không xuống giường nổi, thì em nên trách chị em tốt của em. Lỗi không phải do anh.”
- “ anh….”
Hoắc Cao Lãng không cho cô nói một lần nữa hôn lên môi cô, hôm nay chị em tốt của cô thật biết chiều lòng anh.
Anh trêu chọc đôi môi đến đỏ mọng mới hài lòng rời đi, anh tựa trán mình tựa trán mình vào trán cô, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve bên hông của cô, đôi mắt phảng phất bị cảnh xuân trước mắt làm cho mê hoặc, giọng nói mê hoặc vang lên: “ Bà xã”.
Lạc Hiểu Nhiên mặt đỏ như tôm luộc, thân thể như muốn thối lui, Hoắc Cao Lãng khẽ nhỏm người dậy, say đắm nhìn cô: “ không có gì phải ngại cả, chúng ta đã là vợ chồng rồi”.
Lạc Hiểu Nhiên gật đầu mím môi cười yếu ớt.
- “ Lạc Hiểu Nhiên, em phải gọi anh là cái gì nhỉ?”
Thấy cô vẫn còn trốn tránh, Hoắc Cao Lãng bắt cô phải đối diện với anh, phải rất lâu sau, Lạc Hiểu Nhiên mới nhìn vào mắt anh, thấy sắc mặt anh rạng rỡ, khóe miệng khẽ nở ra nụ cười mê người, “Ông xã.”
Môi cô bị lưỡi Hoắc Cao Lãng dịu dàng quấn lấy, để cô phát ra tiếng gọi anh, giống như nước mật ngọt ngào dinh dính, nóng hổi vừa phải chảy vào tim anh.
- “Ngoan”.
Hoắc Cao Lãng ngồi thẳng người dậy, bàn tay lần vào trong váy tháo chiếc quần lót của cô ra, anh cũng tự cởi của chính mình.
Cô thật sự mỏng manh, mỗi lần tiểu đệ anh vừa đưa vào được hai cái cô đã nũng nịu cầu xin. *** ***** luôn nhỏ hẹp, hoàn toàn không phối hợp với vật khổng lồ kia của Hoắc Cao Lãng.
Thế nên ban đầu Hoắc Cao Lãng cũng nếm không ít khổ đau mới học được cách đưa đỉnh đầu to của mình vào, thả chậm dần, trêu chọc khiến Lạc Hiểu Nhiên sung sướng, khi trong âm đ*o trơn trợt hơn lại không giữ được bình tĩnh bắt đầu thô bạo hơn.
Ngón tay anh xen kẻ với ngón tay Lạc Hiểu Nhiên, nắm thật chặt, đè cô trên giường, đến lúc cực hạn thì nửa dưới bắt đầu liên tục luận động đâm vào nơi sâu nhất trong người cô.
Tuy Lạc Hiểu Nhiên hơi bất mãn với Hoắc Cao Lãng, nhưng giây tiếp theo vẫn không kiềm được âm thanh rên rỉ vì thoải mái: “ ưm…ưm… Cao Lãng”.
Hoắc Cao Lãng vô cùng am hiểu sở thích của Lạc Hiểu Nhiên, anh nắm giữ lực đạo rất tốt, chính là kiểu va chạm khắc chế hết mức này khiến Lạc Hiểu Nhiên thích nhất, cô nhanh chóng đầu hàng trước sự đụng chạm của anh, hô hấp run rẩy đạt được cao trào lần đầu trong buổi tối này.
Cửa sổ không đóng chặt, gió nhẹ bắt đầu lay động rèm cửa, phần ánh sáng của ánh trắng chiếu vào tựa như cũng đang lay động theo. Một phần ánh sáng len lỏi vào chiếu trên người Lạc Hiểu Nhiên, toả ra ánh sáng mê người, cơn gió lay động đó như cộng cỏ vô hình gãi qua lòng Hoắc Cao Lãng một cái.
Anh cúi đầu dang hai chân cô ra, bàn tay nóng bỏng nắm chặt đầu gối xinh đẹp, anh thở dốc một hơi, liền cúi đầu xuống, dùng miệng trêu chọc nơi mẫn cảm của cô.
Hành động của anh làm Lạc Hiểu Nhiên giật mình, cơn cao trào vừa qua, vệt ửng đỏ dưới da còn chưa tiêu tán hết thì anh đã kích động có động tác tiếp theo.
“Cao Lãng… anh… ưm…”. Bàn tay cố đẩy đầu anh ra.
Cơn cao trào vừa qua khiến vách thịt vô cùng nhạt cảm, khoái cảm dần trở nên kịch liệt, cả khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Hiểu Nhiên bắt đầu ửng đỏ vì cơn tình dục kéo đến lần nữa, cô cắn môi, biểu cảm trên mặt vừa thoải mái vừa khó nhịn, Hoắc Cao Lãng ngẩng đầu lên nhìn thấy khiến lòng anh ngứa ngáy, hung hãn va chạm mấy lần.
Lạc Hiểu Nhiên nhanh chóng đạt được cao trào lần nữa, trong đầu cô nhiều thứ hỗn loạn. Miệng thì thều thào.
- “ ưm… ông xã, em không…. Không…. Được”.
Một từ “được” phát ra khi Lạc Hiểu Nhiên đạt cao trào đã bị nâng cao lên mấy tầng cao độ, Hoắc Cao Lãng nghe thế thấy thật đáng yêu, khi lấy ra trên miệng vẫn không kiềm chế được lộ ra nụ cười.
- “ bà xã, cố chịu một chút nữa, anh vẫn chưa dừng lại được”.
Khi Hoắc Cao Lãng đưa tiểu đệ vào bên trong hang động non mềm của Lạc Hiểu Nhiên lần nữa, anh cúi đầu xuống ngậm vào nụ hôn trên ngực phải của cô mà trêu chọc.
Chuyện gì tới cũng sẽ tới, đúng là đêm tân hôn, anh bám chặt lấy cô đến tận sáng mới buông cô ra, thoả mãn hôn lên trán cô.
- “ bà xã, hôm nay em giỏi lắm”.
- “ lưu manh”. Lạc Hiểu Nhiên ai oán mắng, giọng cô đã khàn đi rõ rệt. Vừa rồi anh mặc kệ cô la hét cầu xin.
Hoắc Cao Lãng thoả mãn xoay người nằm sát vào cạnh người cô, tay hắn như dùng sức nắm chặt eo Lạc Hiểu Nhiên: “ em cũng không phải ngày đầu mới biết anh lưu manh.”
Mình trở lại rồi đây… cám ơn mọi người đã chờ đợi mình.
Mọi người ghé đọc cho mình xin 1like, 1 lượt theo dõi, 1 cmt góp ý, 1vote. Giúp đẩy tác phẩm lên cho mình có động lực nhé😘😘😘. Yêu cả nhà
Hôm nay mình up 1 chap, hôm nào mình có thời gian mình sẽ cố gắng bù chap nha. Còn hôm nào mà không thấy up là mình bận việc nha
.