Bà quản gia liền giải thích: “ đây là nước đường đỏ, phụ nữ bị đau bụng những ngày như thế này thì nên uống để làm ấm cơ thể và giảm được đau bụng.”
Ánh mắt Lạc Hiểu Nhiên nãy giờ nhìn Hoắc Cao Lãng, đến tận khi thấy anh lấy ly nước đường đỏ trên bàn đưa đến trước mặt, cô mới thoáng nhìn đi chỗ khác.
Chuyện đau bụng đến tháng này… Thế mà lại bị Hoắc Cao Lãng nhìn thấy hoàn toàn.
Thật là, mất hết cả mặt mũi.
Từ lúc bà quản gia đem ly nước để trên bàn cô đã biết nó là gì, chỉ là cô cực kì không thích uống loại nước này. Ngày trước, khi ở cùng bà ngoại mỗi lần những chuyện đến tháng này bà ngoại đều thúc ép cô uống mỗi ngày một ly đến khi hết chu kì. Sau này, lên thành phố học dần dần cô cũng không còn thói quen uống nữa, thứ nhất cô thích uống, thứ hai cô cũng không có thời gian để chăm sóc cơ thể kĩ.
Hoắc Cao Lãng đưa ly nước đường đỏ đến trước mặt cô: “ uống đi”.
Lạc Hiểu Nhiên nghiêng đầu né tránh: “ không uống được không?”.
Bà quản gia bên cạnh lập tức nói: “ không được, Hiểu Nhiên uống một chút đi, phụ nữ đến chu kì mà đau bụng thường cơ thể là thể hàn, phụ nữ mà cơ thể lạnh về sau rất khó sinh con. Nghe lời bác uống một chút đi”.
Lạc Hiểu Nhiên ngước mắt nhìn bà quản gia, cô thẹn thùng gương mặt đỏ ửng, bác ấy nói đi đâu vậy chứ, cái gì mà khó sinh con nữa, cô chỉ bị đau bụng thôi mà.
Lạc Hiểu Nhiên vì không thích uống nên chỉ có thể khẽ liếc mắt nhìn Hoắc Cao Lãng.
Hoắc Cao Lãng khoé miệng cong lên ý cười, nhưng ánh mắt đầy lạnh lùng: "Nghe thấy chưa? Uống đi."
Lạc Hiểu Nhiên miễn cưỡng, không thể làm gì khác hơn là bưng ly lên uống vài ngụm. Cay rất khó chịu, nhưng cô không thể không uống, cuối cùng đành bịt mũi uống.
Đến khi nhìn thấy đáy ly, Hoắc Cao Lãng mới hài lòng bế cô quay về phòng.
Trở về phòng Hoắc Cao Lãng để cô nằm xuống giường giúp cô vén chăn, liền quay người đi vào phòng tắm.
Hoắc Cao Lãng tắm sạch sẽ quay trở ra anh nhìn thấy Lạc Hiểu Nhiên vẫn chưa ngủ, anh bước đến giường: “ còn đau nhiều không”.
Mặc dù, bụng cô vẫn còn khó chịu, nhưng vẫn cố tỏ ra thoải mái nói: “ không, em đỡ nhiều rồi”.
Hoắc Cao Lãng cúi người hôn lên trán cô: “ em ngủ trước đi, hôm nay anh làm việc ở đây, bụng vẫn còn khó chịu thì gọi anh”.
- “ ừm”. Lạc Hiểu Nhiên nhanh chóng gật đầu.
Nữa tiếng sau, bụng của Lạc Hiểu Nhiên vẫn không đỡ đau chút nào, cô khẽ trở người, ánh mắt vô tình rơi lên người đàn ông đang tập trung làm việc đằng kia.
Người ta thường nói đàn ông hấp dẫn nhất là khi làm việc, Lạc Hiểu Nhiên nhìn anh chăm chú, trong lòng cô chợt dâng lên một chút chua xót, người đàn ông này quá ưu tú, quá xuất sắc, cô là người như thế nào mà dám đem lòng yêu mến anh. Bụng dường như đã đỡ đau, Lạc Hiểu Nhiên suy nghĩ mà thiếp đi lúc nào cũng không hay.
Đến nữa đêm, Lạc Hiểu Nhiên khó chịu trở mình, bụng cô lại đau nữa, mắt vẫn nhắm nhưng mày lại cau chặt lại.
Tiếng trở người xột xoạt của cô, làm Hoắc Cao Lãng phát hiện anh nâng mắt nhìn lên giường thấy cô cau mày, anh tắt máy vi tính, đi về giường. Hoắc Cao Lãng thấy mặt cô tái mét, rốt cuộc cũng vén chăn bước lên nằm chung.
Anh trực tiếp ôm cô từ phía sau, cả tấm lưng cô áp sát vào ngực anh. Lạc Hiểu Nhiên trong mơ màng cô biết là anh đang ôm mình vốn định nói mình không sao, nhưng cơ thể lại từ từ thả lỏng trong vòng tay anh.
Tay Hoắc Cao Lãng ấm áp và mạnh mẽ, đặt lên bụng Lạc Hiểu Nhiên không cho phép cô từ chối. Cùng một lúc, anh kéo cao chăn lên người cô, sau đó lại nắm chặt bàn tay lạnh buốt của cô, nhẹ nhàng xoa xoa. Một lúc lâu sau, anh cụp mắt nhìn Lạc Hiểu Nhiên vẫn còn cau mày: "Vẫn còn đau lắm hả?"
Lạc Hiểu Nhiên không mở mắt ra, giọng nói nhẹ nhàng: “ em vẫn ổn. Trước kia không có đau nhiều như vậy, qua đêm nay có lẽ sẽ bình thường lại.”
- “ trước kia đều đau như vậy sao”.
- “ trước kia chỉ đau một chút, không đau như lúc này”. Lạc Hiểu Nhiên thật thà trả lời.
Anh vẫn tiếp tục nhẹ nhàng xoa bụng cô: "Để anh gọi David tới, không ngủ được thì chờ cậu ta tới khám rồi ngủ tiếp."
"Đừng gọi anh ấy đến, em chỉ đau bụng đến tháng mà thôi, thật sự không cần phải làm phiền anh ấy tới đây muộn thế này”. Lạc Hiểu Nhiên mở mắt ra, đôi mắt đầy nước nhìn anh.
Hoắc Cao Lãng ánh mắt ngờ vực nhìn cô: “ em có chắc là em chịu đựng được không”.
- “ ừm, em chịu được, chỉ đau một chút thôi”. Lạc Hiểu Nhiên cố gắng cười.
Hoắc Cao Lãng thở ra một hơi, cảm thấy sự kiêu ngạo quyết đoán của mình, dần dần sẽ bị cạn kiệt trước cô: “ ừm, em không muốn thì thôi vậy, ngủ đi anh xoa bụng cho em”.
Lạc Hiểu Nhiên giật giật mí mắt, lập tức nhìn anh như quái vật.
Hoắc Cao Lãng trước kia đâu rồi, người như Hoắc Cao Lãng mà cả buổi tối hôm nay đều chiều theo ý cô.
Mặt trời mọc đằng tây rồi.
- “ không muốn ngủ thì làm chuyện khác, anh đây đã chịu đựng em cả đêm rồi, trong người cũng thật khó chịu rồi”. Hoắc Cao Lãng cảm nhận được ánh mắt của Lạc Hiểu Nhiên anh chậm rãi nói.
- “ hả”. Lạc Hiểu Nhiên nhanh chóng nhắm mắt lại, người đàn ông này thật là hết nói nỗi cô bị như thế này, mà còn nghĩ tới được những chuyện đó. Có lẽ do lực tay xoa bụng của anh nhẹ nhàng đủ ấm bụng cô dần dần cũng đỡ đau và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Hoắc Cao Lãng cứ xoa bụng cho cô không biết cô đã ngủ từ lúc nào, anh nghe được tiếng hít thở đều đặn của cô, anh hơi nhổm người tới nhìn thấy cô đã ngủ mới yên lòng nằm xuống.
Ánh trăng sáng chiếu rọi qua rèm cửa, Lạc Hiểu Nhiên đã say giấc, còn Hoắc Cao Lãng vẫn không ngủ được, ánh mắt nhìn xa xăm ngoài rèm cửa, bàn tay vẫn đều đặn mà xoa bụng cho cô.
Sáng hôm sau Lạc Hiểu Nhiên tỉnh dậy đã gần chín giờ sáng, lúc này trên giường chỉ còn lại một mình cô, chỗ bên cạnh đã lạnh rồi, chứng tỏ người nằm kế bên đã rời giường rất sớm.
Lạc Hiểu Nhiên ngồi dậy cô vén chăn bước xuống giường, cô quay đầu lại nhìn chỗ nằm thì thấy một vệt đỏ trên giường, cô đen mặt nhỏ giọng nói: “ thật xui xẻo, làm sao lại không cẩn thận thế này”.
Cô nhanh chóng đi vào nhà vệ sinh, tắm rửa sạch sẽ thay bỏ bộ đồ dơ trên người cô, lúc quay trở ra chưa kịp gỡ tấm grap ra khỏi giường thì gõ cửa vang lên, cô đành đi đến mở cửa.
Bà quản gia ngoài cửa nhìn thấy cô mặt mũi đã có chút ửng hồng thì thở phào: “ Hiểu Nhiên đã trễ rồi xuống nhà ăn sáng”.
- “ dạ, bác xuống trước con sẽ xuống ngay”. Lạc Hiểu Nhiên trả lời bà liền quay người đi vào trong.
Bà quản gia nhìn Lạc Hiểu Nhiên gấp gáp như vậy cũng khó hiểu đi theo sau lưng cô, nhìn thấy cô nhanh chóng gỡ bỏ tấm grap trên giường thì hỏi: “ Hiểu Nhiên con làm gì vậy”.