Nhìn vẻ mặt và dáng vẻ này của thanh niên này, chắc chắn không có ai ngờ được người này chính là tay chơi buôn làng vừa không chút do dự tát tai vào mặt mũi của một gã Nguyên Anh Kỳ, đồng thời dám bỏ ra sáu mươi vạn Hạ phẩm linh thạch mua cái rễ kia.
Người này, chính là Trần Dương!
Trần Dương lúc này trong lòng cũng đang âm thầm tự khinh bỉ bản thân diễn quá giả, hắn đây là lần đầu tiên cảm thấy trong cơ thể mình còn có khả năng diễn xuất tiềm ẩn như vậy.
Nhưng, khúc rễ kia Trần Dương vừa rồi thử dùng Pháp nhãn đảo tới nhìn thì nhịn không được mà tim đập thình thịch, không chút do dự xuất thủ.
Với độ quý giá của vật này, Trần Dương thà không biết, nhưng một khi đã biết, cho dù có ngọc hoàng đại đế xuống đây đấu giá thì hắn cũng dốc sức tranh đoạt, tuyệt không lùi bước.
Mà trong lúc bên lỗ tai Trần Dương như nghe được mấy giọng nói xa xăm truyền đến, đại loại như...
‘Và... Giải Oscar hạng mục nam diễn viên chính xuất sắc đã thuộc về...’
Thì bên trên đài, Liễu Lục cũng lớn tiếng hô:
- Sáu mươi vạn Hạ phẩm linh thạch, không biết còn ai ra giá khác không?
Cả hội trường im lặng, tất nhiên đối với đoạn rễ nhỏ xíu không mấy thu hút này không sinh ra hứng thú gì mấy, mà là hứng thú với người ra giá kia.
Tuy nhiên kẻ kia vô cùng giảo hoạt, từ đầu đến cuối không để lộ chân thân mà thông qua lệnh bài đấu giá, khiến cho ai nấy tiếc hận, mà đối với người ra giá cũng tràn ngập tò mò.
Chỉ có Trần Dương lúc này trái tim không nhịn được mà gia tốc.
Trần Dương lo lắng nhất chính là, đột nhiên có người nào đó cảm thấy hứng thú, nhảy ra đấu giá, lúc đó Trần Dương hắn phóng lao thì phải theo lao không nói, khi đó cũng sẽ dẫn đến vô số ánh mắt nghi ngờ.
Những lão quái đã thành tinh, tất nhiên sẽ nghi ngờ bên trong có ẩn tình gì, chưa biết chừng sẽ còn xảy ra biến số khác. Khi ấy thì Trần Dương hắn khóc cũng không ra nước mắt nha!
Tuy nhiên, điều mà Trần Dương lo lắng cuối cùng cũng không xảy ra, Liễu Lục trên đài gõ một búa xác nhận giá Sáu mươi vạn Hạ phẩm linh thạch thành công đấu giá.
Tiếng búa này vang vào tai Trần Dương chẳng khác nào thiên âm tiên nhạc, nghe xong liền cả người nhẹ nhõm sảng khoái.
Liễu Lục tuyên bố xong liền nói:
- Đa tạ chư vị đạo hữu tiền bối đã ủng hộ cho buối đấu giá thành công tốt đẹp. Xin mời những chư vị thành công đấu giá đến các căn phòng phía sau để nhận vật phẩm đấu giá của mình. Hoan nghênh chư vị lần sau lại đến, xin đa tạ!
Nói xong, Liễu Lục liền chắp tay chào một cái rồi đi ra phía sau.
Mà buổi đấu giá cũng theo đó kết thúc.
Các tu sĩ không đấu giá được thì lắc đầu than thở, lục tục ra về.
Cũng có một vài người tuy bước ra nhưng ánh mắt bất thiện, cầm ngọc giản truyền âm cho ai đó, dáng vẻ vội vã.
Mà những người đấu giá thành công thì cũng vui vẻ, đi ra phía sau nhận lãnh vật phẩm của mình.
Vị lão nhân đấu giá thành công khối Tử Tinh Kim cũng nhận lấy vật phẩm của mình xong thì cố ý lưu lại một chút, quan sát những người đấu giá thành công.
Lão cố tình quan sát thăm dò từng người một, hòng tìm ra kẻ nào vừa rồi không cho lão mặt mũi.
Tuy nói lão sẽ không có hẹp hòi đến mức lấy mạng kẻ đó, nhưng một chút giáo huấn là không thể tránh khỏi.
Chờ đợi nửa ngày, sau khi thấy không còn ai nữa thì lão mới cười lạnh đi ra.
Tất cả người đấu giá thành công đều bị lão ghi nhớ rõ mặt!
Giờ là lúc đi tính sổ!
Nhưng không ai để ý, một thanh niên sau khi Đấu giá hội kết thúc tận hai ngày thì mới đàng hoàng quay trở vào Thông Thiên Hội như không có việc gì, sau đó mấy tiếng đồng hồ liền nhẹ nhõm rời đi.
Người này chính là Trần Dương.
Thì ra sau khi Đấu giá hội kết thúc, Trần Dương cũng hoà theo dòng người đi ra ngoài, cũng không vội vàng đi đến nhận lãnh vật phẩm.
Trần Dương không ngu, loại tài vật như vậy tất nhiên hắn sẽ không dại gì để cho kẻ khác chú ý. Mà trong quá trình đấu giá, hắn cũng đắc tội qua một gã khách quý rất có thể là lão quái Nguyên Anh Kỳ, loại lão quái này tính tình chắc chắn rất sĩ diện, cho nên Trần Dương cũng không dại dột làm ra hành động sơ hở mà sau khi về khách sạn ở hai ngày mới đường hoàng quay trở lại Thông Thiên Hội lấy linh thạch đồng thời nhận luôn đoạn rễ thần bí kia.
Lúc trước, gốc Thất tinh thảo thiên niên có giá ba vạn Hạ phẩm linh thạch, khối Thuỷ Dong Thạch nọ bán được giá tám vạn Hạ phẩm linh thạch, cộng với ba trăm hai mươi vạn Hạ phẩm linh thạch của khối Tử Tinh Kim. Tổng cộng tất cả, sau khi trừ chi phí đấu giá và sáu mươi vạn mà Trần Dương dùng đấu giá thì hắn còn lại hai trăm sáu mươi vạn linh thạch, cộng thêm một đoạn rễ thần bí.
Trần Dương hiện tại rất vui vẻ, nhưng cũng không quên đề phòng cẩn thận.
Sau khi đi quanh co qua mấy con phố mới âm thầm lẫn vào đám đông trong khu buôn bán tự do rồi nhẹ nhàng ẩn thân vào một góc nhỏ, sau đó không chút do dự hoá thân thành một đại hán trung niên nghênh ngang rời khỏi đó, lại đi vòng vèo nửa ngày thì Trần Dương mới tìm đến một khách sạn khác mà thuê một căn phòng sau đó tiến vào.
Không thể không nói Trần Dương quá mức cẩn thận.
Thông Thiên Hội mặc dù hết sức tò mò với thân phận thật của Trần Dương, nhưng bọn họ cũng biết, Trần Dương trên đấu giá hội dám nghênh ngang tranh giành với Nguyên Anh Kỳ tu sĩ, hiển nhiên phía sau cũng có chỗ dựa tương đương với Nguyên Anh Kỳ.
Loại nhân vật này, Thông Thiên Hội bọn họ mặc dù cũng có tu sĩ Nguyên Anh Kỳ toạ trấn, nhưng cũng không dám tuỳ tiện đắc tội.
Lại nói, sau lần đấu giá này, danh tiếng của Thông Thiên Hội bọn họ lần nữa lan xa trong giới tu sĩ, đối với bọn họ cái danh tiếng này còn quan trọng hơn chút thông tin của Trần Dương. Mà trải qua nhiều năm kinh doanh, bọn họ cũng biết rất rõ nếu giữ gìn danh tính cho loại khách quý như Trần Dương thật tốt thì sau này đồ tốt sẽ kéo đến không ngừng, kẻ được lợi lớn nhất ngoài họ thì không còn ai khác.
Bởi vậy khi mà lão nhân nọ cố ý muốn đến thăm dò danh tính kẻ bán ra khối Tử Tinh Kim và người đấu giá đoạn rễ cuối cùng thì Thông Thiên Hội cũng cố hết sức giữ kín như bưng, không hề hé răng nửa lời.
Thậm chí, Thông Thiên Hội còn đặc biệt đưa cho Trần Dương một cái lệnh bài khách quý. Sau này chỉ cần Trần Dương bước chân vào Thông Thiên Hội mang theo lệnh bài này thì sẽ nhận được đãi ngộ ưu đãi đặc biệt.
Bởi vậy cho nên lão nhân nọ mới phải tốn công sức chờ từng người để điều tra như vậy.
Lại nói, Trần Dương lúc này thoáng qua một cái đã trở thành một phú ông.
Đứng nói là tu sĩ Luyện Khí Kỳ, cho dù tu sĩ Trúc Cơ Kỳ cũng chưa chắc có được thân gia dày như hắn lúc này.
Mà Trần Dương cũng hiểu rất rõ, số Hạ phẩm linh thạch này hoàn toàn không tính là gì. Chỉ cần hắn hành động cẩn mật, khéo léo thì tài phú sau này dĩ nhiên sẽ kéo đến không ngừng.
Thế nhưng, lúc đấu giá hội kết thúc, Trần Dương cũng thấy được có rất nhiều ánh mắt bất thiện dành cho những kẻ để lộ tài vật ra quá nhiều, đồng thời cũng chứng kiến được đám tu sĩ vì tài vật có thể làm ra những chuyện gì. Cho nên, Trần Dương thầm mặc niệm trong lòng:
‘Ngày sau, loại chuyện mang linh dược đi bán này tốt nhất vẫn là ít làm một chút. Tìm được tài liệu hoặc là đồ vật tương tự đem bán ra thì mới là vương đạo. Nhất là đan dược. Cả buổi đấu giá cũng chỉ xuất hiện qua loại cấp thấp nhưng vẫn bị đám tu sĩ tranh đoạt điên cuồng như vậy. Sau này nếu như lấy thân phận luyện đan sư đến bán thì vẫn là an toàn hơn một ít, cũng tránh được ánh mắt nhớ nhung của đám đạo tặc kia...’
Trần Dương tự nhủ xong thì thở dài, trong lòng vẫn còn chút lo lắng liền cẩn thận đi chung quanh căn phòng bố trí một cái cấm chế bao phủ toàn bộ, khiến cho người ngoài chẳng thể nhìn thấy sự vật bên trong, dù cho ngay cả tu sĩ Nguyên Anh Kỳ có mạnh mẽ nhìn vào thì hắn cũng có một chút cảm ứng mà tranh thủ thời gian phản ứng.
Xong xuôi đâu đó, Trần Dương liền không chút do dự động niệm một cái, cả người liền biến mất tại chỗ, đi vào dược viên của mình.
Hiện tại, khu vực dược viên của Trần Dương đã trở thành một khu Nông Trang rộng lớn vô cùng. Mà Trần Dương cũng dựa theo thiết kế nguyên bản của mình mà phân ra nhiều khu vực khác nhau.
Tuy nhiên, Trần Dương cũng không có đi tham quan nhìn ngắm mà là đi tới khu linh điền có phẩm chất cao nhất, dược hương nồng đậm nhất mà ngồi xuống.
Phất tay một cái, Trần Dương liền lấy ra đoạn rễ đấu giá được.
Lúc này, Trần Dương mới nhìn thật kỹ đoạn rễ này.
Ngắn chừng một lóng tay, nhìn kỹ thì vỏ ngoài có chút phù văn như ẩn như hiện, thỉnh thoảng còn có một tia lôi quan cực kỳ bé nhỏ chớp động.
Thế nhưng đây chỉ là biểu hiện bề ngoài, Trần Dương thấy rất rõ đoạn rễ này đã mười phần tử khí, có thể nói là đã hoàn toàn đoạn tuyệt sinh cơ rồi.
Trần Dương chau mài suy ngẫm một chút liền gọi con Linh Khâu tứ cấp ra.
Linh Khâu này vừa ra liền run lẩy bẩy, nép sát vào người Trần Dương, đồng thời truyền đến ý niệm vừa hưng phấn vừa sợ hãi đối với đoạn rễ nọ.
Trần Dương vuốt ve nó một chút, truyền đến ý niệm an ủi rồi nói:
- Không cần sợ... Ài, xem ra đối với loại thiên địa chí bảo này đúng thật là... Dù là đã tử khí tràn ngập nhưng vẫn hù doạ một con Linh Khâu tứ cấp vừa nhìn liền đã mất hồn. Cũng không biết có thể cứu sống nó hay không, tuỳ duyên vậy!
Trần Dương nói xong, liền bắt đầu tự tay bố trí một cái pháp trận tụ linh trận nhỏ xíu ngay giữa dược viên này.
Tụ linh trận này cực kỳ nhỏ, chỉ cỡ một bàn tay, chỉ vừa đủ để đoạn rễ này vào mà thôi.
Nhìn vô số linh khí kèm theo dược khí điên cuồng tụ lại toàn bộ dung nhập vào trong đoạn rễ, Trần Dương liền lắc nhẹ đầu thở dài, bước đi chỗ khác.