Vừa rồi pháp trận phòng hộ của Phi Thiên Ngân Chu bị đánh vỡ cho nên thân thuyền giờ phút này cũng bị nứt vỡ một mảng lớn, như muốn gãy ra làm hai.
Trần Dương cảm thấy đau lòng, lại nhìn ba người kia trước sau vẫn hôn mê liền thở dài một tiếng, thu cả ba người vào trong Phán Thần Hệ Thống, đồng thời bản thân hắn cũng tiến vào nơi này.
Giờ phút này, Trần Dương cũng không còn cách nào khác hơn, chỉ có thể trước cứu những người này rồi nói sau. Dù sao, bỏ mặc ba người giữa nơi này thì chỉ cần qua chốc lát, kết cục của ba người chỉ là con đường chết.
Sau khi tiến vào Phán Thần Hệ Thống, Trần Dương liền đem ba người đến Pháp Đường, tiến hành thẩm phán bọn họ.
Lần này thu được hơn mười vạn điểm công đức, nhưng Trần Dương không có chút nào vui mừng. Những người này đều là hắn cưỡng ép dùng cách này để cứu bọn họ, đồng thời nhân tiện dùng cách này để Phán Thần Hệ Thống xoá đi ký ức của họ, nhờ vậy mà bí mật của bản thân hắn có thể giữ kín mà vẫn cứu được ba người.
Với tình hình hiện giờ, chỉ có một phương pháp này ứng phó mà thôi.
Trần Dương sau khi xử lý xong ba người thì phân phó Khí Linh mang ba người vào bên trong Phán Ngục nghỉ ngơi, đặc biệt không để bọn họ tỉnh táo lại trước khi rời khỏi nơi này.
Mà Trần Dương thì lập tức tiến đến thạch ốc, bắt đầu bế quan chữa thương.
Vừa rồi tình huống hết sức nguy hiểm, chỉ cần sơ sẩy một chút là sẽ mất mạng như chơi. Cũng may Trần Dương có Phán Thần Hệ Thống để trốn vào, nếu không thì hôm nay có táng thân trên biển hay không cũng chưa biết.
Không nghĩ nhiều, Trần Dương liền lấy Hạ phẩm linh thạch ra hấp thu chữa thương.
Vừa rồi bản thân chịu lực trùng kích hai lần của yêu thú thất cấp thì chỉ có thể gắng gượng đến bây giờ, hiện giờ vừa tiến đến nơi an toàn liền không nhịn được hai mắt nhíu lại, một cơn buồn ngủ không cách nào chống cự kéo tới, trên bàn tay vẫn còn cầm viên linh thạch, Trần Dương cứ thế lật qua một bên ngủ.
Thực ra, Trần Dương không biết, thần thức của hắn chính là vì tiêu hao quá độ nên mới có tình trạng này.
Mà giờ phút này, ngay tại vị trí Trần Dương vừa biến mất, đang xảy ra một cuộc chiến vô cùng khốc liệt giữa hai con yêu thú.
Hải thú bình thường rất ít khi phát sinh xung đột, đặc biệt là những con hải thú có tu vi càng cao thì chúng nó càng rất ít khi gây chuyện với kẻ khác.
Huyền Quy Thú vốn là một loài thú kỳ lạ, khi nó ngủ say thì nếu là ở mặt đất thì sẽ vùi sâu vào trong lòng đất mà im lặng ngủ say. Còn nếu ở trên biển thì một là chìm sâu vào đáy biển hoặc là thả nổi lơ lừng trên mặt biển như vậy ngày này qua tháng nọ.
Nhìn thấy nó trên lưng thậm chí còn có thể bồi đắp ra một hòn đảo xanh tươi như vậy thì chắc chắn con Huyền Quy Thú này đã trải qua không biết bao lâu ngủ say như vậy rồi.
Mà bình thường, nếu như Huyền Quy Thú vô tình trôi ngang lãnh địa của những loài Hải thú khác thì đa số đều chọn lựa mắt nhắm mắt mở, coi như không thấy. Một phần là vì nể sợ thực lực của con Huyền Quy Thú này, một phần khác là nếu như nó không làm ảnh hưởng gì đến địa bàn của các loại Hải thú khác thì bọn chúng cũng không tình nguyện trêu chọc đến nó.
Tuy nhiên, trường hợp của con Yêu giao và Huyền Quy Thú này thì hoàn toàn khác nhau.
Con Huyền Quy Thú này mặc dù đẳng cấp còn chưa đạt đến Bát cấp, thế nhưng bởi vì hầu hết thời gian nó đều dùng để ngủ, hoàn toàn không cố gắng tu luyện hay đi hấp thu gì. Mà với cái số tuổi dài đằng đẵng qua tuế nguyệt của con Huyền Quy Thú này thì cho dù một con heo sữa cũng có thể tu luyện thành Thiên Bồng Nguyên Soái, chớ nói thi thành một Thất cấp yêu thú.
Mà trong dòng máu của con Huyền Quy Thú này lại có một tia huyết mạch của thái cổ Long tộc, cho dù không biết đã qua bao nhiêu đời, tia huyết mạch này sớm đã mờ nhạt đến đáng thương. Thế nhưng, trong mắt những kẻ biết hàng thì giá trị của một tia huyết mạch này chẳng kém thiên tài địa bảo này.
Đặc biệt, đối với con Yêu giao thất cấp này thì một tia huyết mạch Long tộc của Huyền Quy Thú chính là cơ hội cho nó tiến giai càng xa hơn nữa, thậm chí có thể từ Giao hoá Long, một bước lên trời cũng không chừng.
Yêu thú thất cấp mặc dù nói chưa hoàn toàn mở ra linh trí, nhưng cũng đã có linh trí mơ hồ, mà đối với con Yêu Giao nọ thì một tia huyết mạch trong người con Huyền Quy Thú là thứ mà nó không kháng cự nổi.
Chính vì như vậy cho nên mới dẫn đến cuộc chiến hôm nay.
Mà đám người Trần Dương cũng chỉ là tai bay vạ gió, thần tiên đánh nhau ruồi muỗi chết mà thôi.
Trần Dương mặc dù trốn bên trong Phán Thần Hệ Thống, không thể quan sát tình hình bên ngoài nhưng hắn có dùng đầu gối cũng có thể biết được hai con yêu thú khổng lồ này chắc chắn sẽ đánh nhau một mất một còn, một khi đối thủ chưa chết thì con còn lại tuyệt đối không bỏ qua, nhất là loại chuyện tình liên quan đến huyết mạch.
Con Yêu Giao kia nếu thôn phệ một tia huyết mạch trong người của Huyền Quy Thú có thể tiến giai, thì ngược lại, con Huyền Quy Thú một khi chiến thắng cũng có thể nuốt vào một thân tu vi của con Yêu Giao, đạt được càng nhiều sức mạnh, thậm chí tiến giai Bát cấp cũng không phải chuyện chơi.
Nhất thời, hai con yêu thú mạnh mẽ đánh nhau chết sống, làm cho toàn bộ sóng biển trong khu vực như dâng trào, từng cơn sóng cao mấy chục mét liên tục lan ra chung quanh mấy trăm dặm. Vô số hải thú nhỏ bị tai bay vạ gió làm cho chết bất đắc kỳ tử mà vẫn không hiểu lý do.
Mà theo sự giao chiến, dần dần chiến trường của hai con Hải thú này cũng kéo đi xa vị trí ban đầu...
Trần Dương không có chút tự tin nào đối với hai con yêu thú này, mặc dù hắn biết, hai con yêu thú này đánh nhau một hồi chắc chắn một chết một bị thương, khi đó thì nếu đủ thực lực thì có thể ngư ông đắc lợi, thậm chí thu hoạch được yêu đan một trong hai con yêu thú này cũng không chừng.
Yêu đan yêu thú thất cấp, nghĩ đến thì nước miếng cũng đủ ứa ra, thế nhưng Trần Dương tất nhiên không bị thứ này làm mờ mắt đến mạng nhỏ cũng không để ý.
Mặc dù trong Tu Tiên Giới vẫn truyền tụng nhau câu nói ‘Phú quý hiểm trung cầu’, thế nhưng cũng phải biết tự mình lượng sức mình một chút, Trần Dương tự nhận bản thân có chút thủ đoạn, nhưng loại sự tình thơm bơ như vậy chắc chắn không đến lượt hắn.
Nhất là khi, trận chiến này tạo nên chấn động lớn, chắc chắn sẽ làm kinh động những hải thú mạnh mẽ chung quanh, bọn chúng chắc chắn cũng là những kẻ lõi đời, tuyệt đối không để cho kẻ khác hớt tay trên chúng nó.
Trần Dương suy đi nghĩ lại, cuối cùng cười khổ, tiếp tục tiến hành chữa thương.
Nửa tháng sau, vị trí phát sinh cuộc chiến của Huyền Quy Thú và Yêu Giao sớm đã dời đi rất xa, mà sự chú ý của đám Hải thú trong hải vực mấy vạn dặm chung quanh đều vị trận chiến này thu hút, sớm đã chạy đến chung quanh chỗ kia mà tìm cơ hội trục lợi.
Còn ngay vị trí trận chiến này xuất hiện thì hầu như trống rỗng một mảng, chỉ có nước biển và sóng biển nhấp nhô chậm rãi.
Vào một buổi sáng nọ, đột nhiên từ dưới mặt biển có một bóng đen vượt lên rồi quan sát phương hướng một chút, sau đó phá không rời đi.
Bóng đen này không ai khác chính là Trần Dương vừa ra khỏi Phán Thần Hệ Thống liền xác định một hướng nhanh chóng rời khỏi.
Nhìn từng làn sóng nhỏ nhấp nhô, Trần Dương không nhịn được cảm khái, đồng thời tốc độ cũng càng thêm nhanh.
Phi Thiên Ngân Chu đã bị tổn hại nặng, tạm thời Trần Dương cũng chỉ có thể đạp phi kiếm bay đi. Mà dĩ nhiên phi kiếm này là thanh linh kiếm khi được nhận ở Nam Nhạc Phái, cho nên phẩm chất có chút thấp, tốc độ cũng không quá nhanh.
Lại nói, tu sĩ Trúc Cơ Kỳ bình thường mặc dù có thể phi hành nhưng đều phải dựa vào pháp bảo chống đỡ, nếu muốn tự thân lăng không phi hành thì chỉ có đạt đến Kết Đan Kỳ, đối với thiên địa pháp tắc có một tia cảm ngộ thì mới làm được.
Mà đây cũng là một cái hạn chế giữa Trúc Cơ Kỳ và Kết Đan Kỳ cơ bản nhất.
Trần Dương bay đi mấy ngày thì nhìn thấy một hòn đảo phía xa.
Hòn đảo này cũng là một hòn đảo hoang, có chút lớn hơn hòn đảo trên lưng con Huyền Quy Thú khi trước.
Lần này, Trần Dương cũng cẩn thận dùng Pháp nhãn quan sát một hồi, sau khi thấy không có vấn đề gì thì mới chậm rãi hạ thân xuống.
Tìm một nơi sạch sẽ, Trần Dương liền triệu hồi ba người Hoàng Thiên, Vân Bạch Nguyệt và Hồng Miên ra bên ngoài.
Trải qua một thời gian dài, cả ba người đều cơ bản phục hồi, chỉ có điều bị Phán Thần Hệ Thống xoá sạch mọi ký ức trong đầu mà thôi, cho nên khi Trần Dương thả ra thì cả ba người đều mơ mơ hồ hồ, chỉ nhớ đến lúc Trần Dương bắt lấy ba người liều mạng chạy đi.
Hoàng Thiên tỉnh dậy đầu tiên, sau đó đến Vân Bạch Nguyệt và Hồng Miên.
Trong ba người thì chỉ có Hồng Miên là sắc mặt vẫn còn tái nhợt, linh lực hỗn loạn, hiển nhiên thương thế còn chưa có hồi phục được bao nhiêu.
Cả ba người sau khi tỉnh dậy liền chậm rãi nhớ lại mọi chuyện, liền cung kính tạ ơn cứu mạng của Trần Dương.
Trần Dương nhận mỗi người một vái xem như giúp bọn họ đỡ áy náy thì liền mỉm cười nói ra dự định của hắn, đó chính là tạm thời chia tay tại chỗ này.
Mà cả ba người giờ phút này cũng chỉ muốn tìm một nơi an toàn tiến hành chữa thương cho nên cũng không dây dưa gì, chỉ nói sau một thời gian sẽ chạy đến hòn đảo nơi có thể có Mỏ Ma Tinh để họp mặt.
Nửa ngày sau, Trần Dương hoá thành một đạo quang mang phá không rời đi, để lại ba người trên đảo nhìn theo, thần sắc có chút phức tạp.