Mục lục
Phán Thần Hệ Thống
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Đại sư, van cầu ngài, xin chỉ điểm cho ta đi, một chút thôi cũng được!

- Đại sư, chỉ cần ngài cho ta một chút chỉ điểm, ta nguyện làm đồ đệ theo phục thị người!

- Van cầu ngươi đó đại sư, chỉ cần ngài chịu chỉ điểm, ta... Ta... Ngài muốn cái gì ta cũng đồng ý!

...

Nhất thời vô số tiếng thét chói tai lẫn cầu cạnh, năn nỉ, thậm chí van xin tranh nhau vang lên.

Mà những người vây quanh vị Thiên Nhãn đại sư này giống như phát cuồng, ánh mắt mỗi người đều đỏ như tôm luộc giống như phát điên mà nài nỉ.

- Đại sư, chỉ cần ngươi thu ta, ta nguyện giúp ngươi sinh con! Thề không nuốt lời.

- Van cầu người thu ta a~~ta biết làm ấm giường a~~~

Trần Dương đặc biệt nghe có người còn không biết xấu hổ muốn hiến thân cho vị Thiên Nhãn đại sư này thì không nhịn được khoé miệng co giật!

Bởi vì...

Vị Thiên Nhãn đại sư này...

... Là nữ!

Ta xin các ngươi, có còn liêm sỉ hay không!

Sĩ diện đâu!

Da mặt để đâu!

Ngươi thèm muốn nàng thì thôi đi, còn đừng có vô sỉ đến mức này có được hay không?

Còn nói là tình nguyện hiến thân cho đại sư, đúng là rắm thối!

Vị đại sư này đúng là một vị mỹ nữ chỉ mới khoảng mười tám tuổi, trên người mặc váy áo thanh hồng, giản dị thoát tục tựa như tiên nữ.

Nhưng khi Trần Dương nhìn kỹ mặt cô gái thì trong đầu như có vạn lôi oanh đỉnh, không nhịn được mà lùi lại hai bước mới ổn định thân hình, trong lòng hét thất thanh:

- Lý Tiểu Nguyệt! Nàng... Nàng sao lại ở đây?

Cô gái kia gương mặt thanh thuần trong sáng, tuy không cười nhưng nhan sắc chẳng khác gì tiên nữ giáng trần, cái khí chất này không thể nào lầm lẫn được.

Bất quá, Trần Dương chỉ hoảng hốt thất thần trong giây lát liền phát hiện có điểm lạ.

Cô gái này tuy giống Lý Tiểu Nguyệt hoàn toàn, ngay cả mái tóc cũng cực kỳ giống nhau, nhưng khí chất lại lạnh lùng hơn ba phần.

Mà khi cô gái này đi ngang chỗ Trần Dương, vô tình nhìn lướt qua mặt hắn rồi đi sượt qua.

Gặp tình huống này, đơn giản chỉ có một lý do, đó là nàng không hề biết Trần Dương là ai. Hay nói rõ hơn mà nàng không phải là Lý Tiểu Nguyệt.

Trần Dương tất nhiên hiểu rõ điều này, cho nên chỉ là thở dài, đồng thời trong đầu không nhịn được nhớ đến hình bóng Lý Tiểu Nguyệt đơn sơ thanh thuần, cũng nhớ những kỷ niệm từ những lần đầu mới gặp nàng.

Trần Dương lắc đầu đem những kỷ niệm này chôn xuống đáy lòng, liền quan sát vị Thiên Nhãn đại sư này sẽ làm gì.

Chỉ thấy nàng này sau khi đi đến trung tâm, liền dừng bước lại, cất giọng nhẹ nhàng nói:

- Ta hôm nay không muốn tham gia đánh cược, nhưng sẽ ở nơi này tìm người hữu duyên. Chỉ cần ai có thể đạt được ba lần thành công cược thắng, ta liền nhận làm đệ tử ký danh!

Trần Dương nhìn tới, thấy tu vi của nàng mặc dù che giấu, nhưng chỉ khoảng ở mức Trúc Cơ Trung Kỳ mà thôi, thế nhưng giờ phút này ánh mắt nàng trong sáng, gương mặt lạnh lùng cao ngạo, làm cho người ta cảm giác một cỗ không giận tự uy, cộng thêm khí chất của nàng làm cho vô số người lần nữa lâm vào điên cuồng.

- Nhận đệ tử? Ba lần cược thắng?

- Thiên Nhãn đại sư tìm người hữu duyên để nhận làm đồ đệ, ta không có nghe lầm đấy chứ?

Nghe được lời nói của vị đại sư này, nguyên một đám lập tức nhao nhao, không nhịn hét toáng lên như nhận được chí bảo.

Mà tin tức này thoáng cái lan đến bên ngoài, lập tức vô số người tựa như thác lũ điên cuồng lao vào bên trong, thậm chí không ít người cho dù có tán gia bại sản cũng muốn đi vào.

Tất cả cũng chỉ vì suất đệ tử vị Thiên Nhãn đại sư này!

Trần Dương lần nữa cảm nhận được sức nóng mà vị Thiên Nhãn đại sư này mang lại.

Nhất thời, Trần Dương lắc nhẹ đầu, cũng không còn hứng thú gì với màn nhận đồ đệ này.

Trần Dương cũng không nghe cô gái nói gì nữa mà đi qua một bên xem có tìm được thứ gì tốt hay không.

Mà Trần Dương vừa xem xét, chốc chốc bên tai lại truyền đến âm thanh reo hò, hiển nhiên là có người tìm được gì đó. Xem ra bọn họ đã bắt đầu cuống cuồng lên rồi.

Mỗi một khoả bảo thạch đều có để giá và mỗi khu vực lại có một người đứng cạnh để chuyên môn giới thiệu đồng thời nói giá cả, tiến hành giao dịch.

Bước chân Trần Dương không nhanh không chậm đi dọc theo con đường lát sỏi, vừa đi vừa xem. Chốc chốc lại dừng lại xoa xoa trán.

Dùng Pháp nhãn liên tục quan sát khiến cho Trần Dương cũng cảm thấy có chút mệt mỏi.

Đột nhiên, Trần Dương khoé mắt ngưng đọng.

Bên trong một tảng đá có hình thù như một tảng đá xanh thường thấy bên vệ đường là một vật giống như quả trứng, nhưng độ lớn thì bằng khoảng nắm tay.

Bởi vì vừa rồi Trần Dương chỉ xem sơ qua, cho nên sau khi phát hiện liền không nhịn được nhìn kỹ lại lần nữa.

Vừa nhìn, trái tim Trần Dương không nhịn được liền kịch liệt gia tốc, sắc mặt tái mét.

‘Cái... Thứ này sao có thể xuất hiện ở nơi đây?’

Trần Dương trong lòng âm thầm kinh hãi, khoé mắt cũng không nhịn được giật giật.

Vật bên trong có hình cầu, bên ngoài lấp loé quang mang, toàn thân vật này dưới Pháp nhãn của Trần Dương thì có màu đỏ sậm.

Nếu nhìn kỹ, chính giữa vật thể hình quả trứng kia còn có một vật tựa như một đứa bé nhỏ xíu đang cuộn tròn lại.

Trần Dương vừa rồi nét mặt kinh hãi hoảng sợ chính là nhìn thấy vật này.

Trần Dương dụi dụi mắt, sợ mình nhìn lầm, quan sát lần nữa thì bỗng trong đầu ‘ông’ một tiếng như có thiên lôi đánh xuống, hắn không nhịn được động niệm:

- Thẩm phán!

...

- Xin lỗi, đẳng cấp quan vị không đủ, không thể tiến hành thẩm phán!

Âm thanh Phán Thần Hệ Thống đột ngột vang lên làm cho Trần Dương đổ một tầng mồ hôi lạnh.

Bởi vì, thứ bên trong tảng đá này nào đâu phải bảo vật gì, mà chính là...

Một khối Ma Thai!

Mà ngay cả Trần Dương hiện giờ là Phán Quan Tứ Tinh thì cũng không đủ phẩm hàm để xử lý nó, hiển nhiên đẳng cấp ma thai này cực cao.

Trần Dương không nhịn được mà nhớ tới một kiến thức từng đọc qua có nhắc đến loại Ma Thai này.

Nghe nói từ thời hỗn độn xa xưa có rất nhiều tộc quần khác nhau cùng sinh sống. Trong đó nhân loại là yếu nhất, cũng là tộc đàn kém cỏi nhất.

Mà cái chủng tộc mạnh mẽ và nguy hiểm nhất chính là... Ma tộc!

Mà trong Ma tộc có một cái truyền thuyết, mỗi một tộc nhân sinh ra ngoài trải qua sinh sản thì còn có một loại tộc nhân được xem như Hoàng tộc bên trong Ma tộc, từng cái mỗi khi sinh ra đều được xem như ma thần, tồn tại chẳng khác gì thần linh sống, được vô số ma nhân kính ngưỡng.

Mà những vị này đều sinh ra từ trong thai nghén của Ma khí tụ tập, thiên địa dưỡng dục dần dần sinh ra. Được mệnh danh là Ma Thai.

Mỗi một Ma thai một khi xuất hiện đều đánh dấu thời kỳ huy hoàng và quật khởi của Ma tộc.

Ma thai cũng phân chia nhiều đẳng cấp, đẳng cấp càng mạnh thì tính tình càng thêm hung hãn độc ác, tàn nhẫn gấp vạn lần so với ma tộc bình thường.

Trong lịch sử cũng từng nhắc tới một cái Ma Thai không biết vì sao ẩn thân bên trong một tinh cầu, sau khi thai nghén trưởng thành lập tức hấp khô máu huyết của cả cái tinh cầu, thành tựu Ma Thần, vô cùng kinh khủng.

Đó cũng là lý do vừa rồi Trần Dương vừa thấy mấy chữ ‘Ma Thai’ thì sắc mặt liền xanh mét, không chút do dự thử dùng Phán Thần Hệ Thống thử xem có hi vọng triệt tiêu khối Ma Thai này từ trong trứng nước hay không.

Nhưng Trần Dương vạn lần không nghĩ tới khối Ma Thai này lại lợi hại như vậy, hơn nữa vừa rồi Trần Dương còn như có một cảm giác mơ hồ rằng khối Ma Thai như cảm ứng được Pháp nhãn của hắn quan sát vậy.

Nếu quả thật như vậy, Trần Dương đúng là cảm thấy sởn cả gai ốc, da đầu tê dại.

‘Thứ này, nếu như để người mở ra, chắc chắn sẽ gây ra một tràng hạo kiếp cho toàn bộ Tu Tiên Giới, đến khi đó...’

Trần Dương lạnh người thầm nghĩ, đồng thời càng quyết tâm không cho người khác mua nó.

Một khi thứ này bị khai mở, chắc chắn sẽ gây ra hậu quả khó lường!

Trần Dương thân là Phán quan, không thể nào trơ mắt nhìn chuyện này xảy ra.

Cũng chỉ có một cách là mang nó vào bên trong Phán Thần Hệ Thống, sau đó trấn áp vào tầng sâu nhất bên trong Phán Ngục.

Trần Dương cũng không tin Ma Thai này còn mạnh mẽ hơn cả Phán Thần Hệ Thống, có thể đột phá Phán Ngục mà ra.

Mà cho dù như vậy, thì Trần Dương cũng có thể trì hoãn thêm chút ít thời gian, tìm cách tăng lên Phán Quan Ngũ Tinh, chỉ có như vậy mới có thể có khả năng đối phó thứ này.

Nghĩ xong đâu đó, Trần Dương liền bước tới bên tảng đá, nhìn về một người phục vụ gần đó, hỏi:

- Khối bảo thạch này giá bao nhiêu?

- Khối này giá bao nhiêu?

Cùng lúc với Trần Dương, liền có một người cũng đồng thời lên tiếng hỏi.

Trần Dương quay đầu nhìn lại người vừa hỏi, liền cảm thấy ngạc nhiên trong lòng.

Người này, vậy mà lại cô nàng Thiên Nhãn đại sư nọ.

Trần Dương không quan tâm đến những ánh mắt đi theo nàng mà nhỏ giọng nói:

- Nàng có hiểu quy củ hay không? Thứ này là ta hỏi trước!

- Không sai, nhưng ta cũng chỉ hỏi giá mà thôi, cũng không có tranh giành với ngươi.

Cô gái liền mỉm cười, nhẹ nhàng đáp.

Trần Dương nghe vậy thì nhíu mài, quả thật là nàng cũng chưa có tranh giành với hắn, vì vậy liền gật nhẹ đầu rồi nhìn người phục vụ nói:

- Giá bao nhiêu?

- Khách quan, khối bảo thạch này giá tương đối cao. Ta thấy hay là ngài...

Người phục vụ nhìn thấy người đến là nữ thần trong lòng của hắn, giọng nói liền có chút ý tứ mờ ám muốn Trần Dương nhường một bước.

Nhưng nếu là khối đá bình thường, tất nhiên Trần Dương không chút do dự bỏ đi, cũng coi như thuận tiện thành toàn cho nàng. Nhưng hiện giờ đã biết bên trong là thứ gì, Trần Dương dù có thế nào cũng nắm chặt không buông.

Nhất là với nàng này, Trần Dương cho rằng nàng tại chỗ sẽ mở nó ra, khi đó kết cục của tất cả mọi người nơi này, bao gồm cả hắn cũng không có quả ngon để ăn.

Vì vậy, Trần Dương liền lạnh giọng nói:

- Sao? Chẳng lẽ các ngươi không muốn buôn bán? Còn bày đặt ra đây làm gì? Hay các ngươi buôn bán đã đủ liền khinh thường khách nhân?

Người phục vụ nghe lời này sắc mặt liền thoáng cái trắng bệch, vô cùng khó coi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK