Hoả điểu do Tử La Hàn Diễm thấy vậy thì tức giận bay tới, nhất thời hai đoàn hoả diễm lập tức xáp lá cà trộn lẫn vào nhau, hợp thành một đoàn xanh tím cùng thôn phệ lẫn nhau.
Chuyện này cũng không có gì lạ!
Bản thân chúng đều là thiên địa linh vật, bình thường cực kỳ hiếm thấy. Giờ phút này, nhìn thấy nhau dĩ nhiên sẽ có một loại bản năng thôn phệ lẫn nhau, đây vừa là thiên tính trời sinh mà còn là hiện tượng thường thấy khi hai loại dị hoả đặt gần nhau. Nhất là những loại đã có chút ít linh trí như hai loại hoả diễm này.
Hoả Thần bản thân nói đến cũng oan ức.
Gã vốn là một kẻ trọng sinh từ một vị diện khác, vừa đến đây liền mơ mơ hồ hồ đạt được cái Hoả Linh Hệ Thống này.
Hoả Linh Hệ Thống này cũng thật kỳ diệu, chẳng những ban cho gã khả năng tìm kiếm và thu phục các loại hoả diễm cực kỳ thuận lợi mà còn ban cho công pháp, đan được thông qua rút thưởng và hoàn thành các loại nhiệm vụ.
Điều này khiến cho hành trình tu luyện của Hoả Thần trong thân xác Lâm sư huynh này vô cùng thuận lợi, làm chơi ăn thật, hầu như tối ngày chỉ có lo làm nhiệm vụ rồi tiến giai, đồng thời quanh năm đi sưu tầm các loại hoả diễm.
Dưới tình hình có dị bảo trong tay như vậy, Hoả Thần cực kỳ tự tin, hầu như đánh đâu thắng đó. Nếu không phải hắn cố tình thu liễm một chút thì cho dù là kẻ đứng đầu Long Bảng cũng chưa chắc là đối thủ của gã. Bởi vì đứng đầu Long Bảng dù mạnh cũng chỉ là một Kết Đan Trung Kỳ mà thôi.
Thế nhưng mà, không ngờ hôm nay lại đụng phải đối thủ như Trần Dương, chẳng những liếc mắt qua liền phát hiện ra bí mật quan trọng nhất của Hoả Thần gã mà còn có chiêu số mạnh mẽ, hầu như mỗi một chiêu một thức đều định sẵn là khắc tinh của gã.
Gã đánh ra Hoả Long thì Trần Dương liền triệu hồi Thập Vĩ Hồ Ly!
Gã đánh ra Tử La Hàn Diễm thì Trần Dương liền thả ra Hải Tâm Yêu Diễm!
Trong lòng của Hoả Thần lúc này muốn bao nhiêu buồn bực thì có bấy nhiêu buồn bực.
Tuy nhiên, nghĩ đến Hoả Linh Hệ Thống, trong mắt Hoả Thần lại loé lên vẻ tự tin mạnh mẽ.
- Ta cũng không tin ngươi còn có một đầu Thập Vĩ Hồ Ly!
Hoả Thần hét lên, đột nhiên từ phía sau xuất hiện một bóng ảnh mờ mờ cao chừng trăm trượng, hai mắt nhắm nghiền.
Thân ảnh mờ mờ này vửa hiện, tiếng tụng niệm chú ngữ trong miệng Hoả Thần càng nhiều.
Đột nhiên, hư ảnh kia cũng mở miệng và tụng niệm chú ngữ tương tự như Hoả Thần.
Hoả Thần đột ngột mở mắt, quát lớn:
- Hoả Ngục Chiến Thần!
Chỉ thấy hư ảnh phía sau lưng Hoả Thần càng thêm ngưng thật, hoá thành một pho tượng mang trên mình chiến giáp, sắc mặt có đến bảy phần giống với Hoả Thần, mà mỗi một động tác hay cái chớp mắt đều tương tự nhau như đúc.
Trần Dương thấy cảnh này thì sắc mặt âm trầm, đột nhiên thân ảnh loé lên, vung một quyền đấm thẳng tới Hoả Thần.
‘Xoẹt~~Ầm!’
Chỉ thấy pho tượng Hoả Ngục Chiến Thần to lớn như vậy, thế nhưng tốc độ cực nhanh, lập tức đã vung nắm đấm chặn lại quyền ảnh của Trần Dương đang đánh tới.
Chỉ trong sát na, một cỗ kình lực tạo thành kình phong quét ra hai bên, thổi bay cát bụi tung toé, trên mặt đất cũng bị chấn động mà nứt ra một đạo vết nứt, bên dưới là dung nham đỏ rực.
‘Phanh~’ một tiếng, Trần Dương ngay lập tức bị Hoả Ngục Chiến Thần đánh bật về phía sau đến mấy chục trượng mới miễn xưỡng ổn định thân hình, khoé miệng chảy ra một dòng máu tươi.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi bắt đầu tu luyện pháp quyết luyện thể thần kỳ kia Trần Dương ăn thua thiệt như thế này.
Mà Hoả Thần thấy cảnh này thì sắc mặt vui mừng, nhanh như chớp lại vung tới một quyền.
‘Kétt... Két...’
Quyền ảnh của Hoả Ngục Chiến Thần khổng lồ, mang theo tốc độ kinh khủng lao tới, hoả nhiệt như thuỷ triều ập vào mặt Trần Dương.
Trần Dương vừa ổn định thân hình, còn chưa kịp lau vết máu liền đã cảm nhận sóng hoả nhiệt ập tới, không kịp suy nghĩ nhiều liền biến mất tại chỗ.
Mà khi xuất hiện, toàn thân Trần Dương đã xuất hiện một tầng ký hiệu kỳ lạ, tung chân đạp thẳng xuống mặt của Hoả Ngục Chiến Thần.
Bất quá, Hoả Ngục Chiến Thần này cũng không chậm, vừa thấy Trần Dương xuất hiện liền nhanh như chớp vung tay còn lại lên đón đỡ một cước của Trần Dương.
Ngay khi cước ảnh và quyền ảnh chuẩn bị giao nhau thì Trần Dương đột nhiên ánh mắt loé lên, tâm niệm khẽ động.
Chỉ thấy bàn chân hắn loé lên, một ký hiệu hình thù quái lạ xuất hiện ngay giữa lòng bàn chân Trần Dương. Kí hiệu này vừa xuất hiện liền lập tức tràn ngập kim quang, biến một cước của Trần Dương thành một kim quang cước, mạnh mẽ giáng thẳng xuống.
‘Rầm~’
‘Rắc!’
Hai thanh âm một trước một sau truyền ra.
Chỉ thấy theo đầu quyền của Hoả Ngục Chiến Thần, một tia lửa loé lên, men theo bàn chân của Trần Dương mà cháy lên ống chân hắn.
Còn cánh tay của Hoả Ngục Chiến Thần cũng không khá hơn, giờ phút này hiện ra vô số vết nứt lan tràn đến tận đầu vai, nhưng giữa lúc này, Hoả Thần cố nén đau đớn vung tay chặt đi cánh tay này.
Thứ kim quang kỳ dị kia thật sự đã hù Hoả Thần hoảng hồn.
Hoả Ngục Chiến Thần này mặc dù mạnh, thế nhưng là thần thông đánh đổi bằng tâm linh tương thông với Hoả Thần, cho nên giờ phút này gã cũng nhanh chóng tự đoạn một tay để chặn lại kim quang lan tràn.
Sự quyết đoán này càng làm cho Trần Dương cảm thấy đáy lòng lạnh lẽo. Mặc dù đối với một tu sĩ cấp cao thì chuyện nối lại tay cụt là chuyện hoàn toàn có thể, thế nhưng cũng là chuyện tình hao hơi tổn sức rất nhiều. Cho nên dưới tình huống bình thường, khó có ai đủ quyết đoạn tự cắt tay mình như gã Hoả Thần này.
Bất quá, Trần Dương hầu như chỉ đợi một khắc này, lập tức không để ý đến ống chân đang bốc cháy mà vung tay cầm Ác Vận nhanh như chớp chép tới.
Nhất thời một đạo tàn ảnh hình bán nguyệt ầm ầm chém tới.
Hoả Thần vừa tự đoạn tay, lúc này lại thấy Trần Dương đã vung kiếm chém tới, dưới tình huống bất ngờ liền cầm ngay cánh tay vừa bị chặt ném tới, đồng thời dùng tay còn lại điểm một cái.
Cánh tay cụt kia lập tức ‘Bùm’ một tiếng nổ tung toé thành một đám sương máu. Hoả Thần vung tay bóp tới, lập tức đám sương máu hình thành một bàn tay khổng lồ màu máu hướng về phía đạo bán nguyệt kiếm quang kia mà chụp tới.
‘Soạt!’
Đạo kiếm quang khí thế như hồng lao tới chém vào bàn tay đem nó chém ra làm hai nửa, thế nhưng uy lực cũng bị cản lại một chút, Hoả Thần nhân cơ hội này mà lách mình sang một bên, đột ngột phản kích, tiếp tục đấm tới thân ảnh Trần Dương.
Trần Dương cảm nhận một tia khí tức của Ác Vận đang len lỏi vào người Hoả Thần thì trong lòng mừng rỡ, cũng không đối cứng với Hoả Ngục Chiến Thần nữa mà dùng thân pháp né sang một bên.
Lúc này, Hoả Ngục Chiến Thần nọ vì bị mất một cánh tay mà động tác hình như có chút suy yếu, do đó Trần Dương dưới sự thúc ép mạnh mẽ cũng có thể tránh né như thường.
Mà sau một lát, phía bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng nổ đùng đùng, chỉ thấy Thập Vĩ Hồ Ly Tống Vạn Khang lúc này thân ảnh có vẻ mỏi mệt, bất quá mười cái đuôi phía sau đang trói chặt con Hoả Long.
Con Hoả Long này mặc dù bị trói chặt nhưng vẫn không cam lòng mà gầm rống liên hồi.
Trần Dương thấy vậy vui mừng thân ảnh loé lên liền xuất hiện cạnh Tống Vạn Khang, giơ tay thu con Hoả Long kia vào trong Thất Giới.
Lúc này, cả Tống Vạn Khang và Trần Dương cùng lúc nhìn về Hải Tâm Yêu Diễm đang cuộn tròn với Tử La Hàn Diễm kia, tạo thành vô số vết nứt dưới mặt đất do nhiệt độ cực lạnh tiếp xúc với hoả nhiệt nơi này.
Mà Hoả Thần thấy vậy thì sắt mặt tái mét, nộ hống một tiếng liền xuất hiện bên chỗ hai đoá dị hoả đang giao chiến, dường như muốn mạnh mẽ thu lấy.
Ý tưởng này của Hoả Thần đúng là không tồi, mất Hoả Long nhưng thu lại được một đoá Hải Tâm Yêu Diễm thì đúng là cũng không quá thiệt thòi, thậm chí còn có chút lời. Vì dù sao, với nhãn lực của mình, Hoả Thần cũng nhận ra được đoá Hải Tâm Yêu Diễm này đã hoàn toàn đạt tới giai đoạn thành thục rồi, so với Hoả Long còn ở giai đoạn Ấu Long thì mạnh mẽ hơn nhiều lắm.
Trần Dương thấy vậy hừ lạnh, phất tay một cái không chút nào do dự sử ra Cầm Long Thủ, lấy tốc độ sét đánh bưng tay cản chụp lấy hai ngọn dị hoả.
Chỉ thấy mặc dù cách không cầm lấy, thế nhưng Trần Dương vẫn cảm nhận được một cỗ phản chấn mạnh mẽ truyền đến tâm thần. Xuất hiện tình huống này, chỉ có thể nói lúc này hai loại dị hoả đang đến thời điểm mấu chốt, mỗi bên đều xuất toàn lực ra ứng chiến, khiến cho việc thu lấy chúng là việc còn khó hơn lên trời.
Mà dĩ nhiên, trong vấn đề thu phục hoả diễm thì Hoả Thần có kinh nghiệm hơn xa Trần Dương, chỉ thấy gã vừa xuất hiện bên cạnh hai đoá dị hoả thì ngay lập tức xuất ra một cái hồ lô màu hồng sắc, mở nắp ra muốn hút hai đoá dị hoả vào bên trong.
Chiếc hồ lô này chỉ nhỏ bằng hai nắm tay, thế nhưng quang mang bên trong vừa truyền ra đã làm cho hai đoá dị hoả vậy mà lại rục rịch muốn động.
‘Soạt~’
Chỉ thấy hai đoá dị hoả cuộn thành một đoàn hầu như chỉ trong chớp mắt đã bị thu vào bên trong hồ lô.
Sự việc diễn ra quá nhanh, nhanh đến nỗi Trần Dương vừa sử ra Cầm Long Thủ bị phản chấn thì hai đoá dị hoả đã bị cái hồ lô kia hút lấy.
Hoả Thần thấy vậy thì sắc mặt vui vẻ, đang muốn nói gì đó thì sắc mặt đột nhiên trắng bệch, quanh thân bừng lên một tầng hoả diễm màu trắng, gầm thét nói:
- Trả hồ lô cho ta!
Chỉ thấy Trần Dương lúc này sắc mặt tái nhợt không có chút huyết sắc, một cánh tay đang rỉ ra máu ở các đầu ngón tay.
Thì ra vừa rồi, Trần Dương vừa thấy Hoả Thần vậy mà cướp ngay trên giàn mướp liền không chút giữ lại, đem Cầm Long Thủ thôi thúc đến tận cùng, trực tiếp đem hồ lô này từ trên tay Hoả Thần cướp lấy. Mà làm được điều này, hiển nhiên chính là nhờ công lao của vận khí xui xẻo mà Ác Vận mang lại lúc trước.
Loại thần thông này chính là nghịch thiên, cho nên lúc này Trần Dương đã bị phản chấn không nhỏ, thế nhưng ánh mắt vẫn sáng rực, mở miệng cười rồi dưới ánh mắt phẫn nộ của Hoả Thần thu lại hồ lô rồi nói:
- Cảm ơn nhé!