Mục lục
Phán Thần Hệ Thống
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên trong Phán Thần Hệ Thống, Trần Dương vẫn ngồi nơi đó, trước sau điêu khắc.

Hiện giờ Trần Dương cũng không sử dụng tay nữa mà chia thần thức làm hai phần, một phần giữ khối gỗ, một phần điều khiển dao khắc.

Bên cạnh Trần Dương lúc này là năm bức tượng cá chép bằng gỗ được điêu khắc hoàn thiện.

Mặc dù nét khắc của những con cá này không được đẹp, thế nhưng nhìn vào vẫn có thể nhận ra đây là con cá chép, việc này cũng xem như có tiến bộ.

Nhìn khối gỗ trong tay, Trần Dương đột nhiên ước lượng lại thời gian, sau đó cầm theo mấy khối gỗ cá chép rồi thân hình biến mất khỏi Phán Thần Hệ Thống.

Bên ngoài, trời vẫn còn sớm, bên trong cửa hàng đang có hai người đang đứng nói chuyện với nhau, một trong hai là Cao Thiết đang chỉ tay giới thiệu gì đó.

Trần Dương vừa ra khỏi Phán Thần Hệ Thống liền bước đến chỗ bộ bàn ghế ngồi xuống, bên tai truyền đến âm thanh của người trao đổi bên ngoài.

Sau một lát, Trần Dương thấy Cao Thiết sau khi đóng lại cửa hàng thì liền đi vào sân rồi tới trước mặt Trần Dương quỳ một gối xuống nói:

- Ti chức ra mắt đại nhân!

- Đứng lên đi, báo cáo lại chuyện tình một tháng nay đi.

Trần Dương nhẹ nhàng nói.

Cao Thiết nghe vậy thì bắt đầu rành mạch báo cáo chuyện của chín binh vệ đã trà trộn vào thành như thế nào, lại báo cáo lên tạm thời còn chưa có phát hiện nhiều tin tức có giá trị. Đồng thời, Cao Thiết cũng nhân cơ hội này mà báo cáo về việc mở các loại quán rượu để tiện thu thập tin tức của các binh vệ.

Trần Dương nghe xong một lượt thì gật đầu nói:

- Tốt. Làm việc bên ngoài cần linh hoạt. Dặn bọn họ chú ý thu thập tin tức liên quan đến các vụ án và cả những động tĩnh của tu sĩ bên trong Thiên Phong Thành này. Tất nhiên, mọi việc cần lấy cẩn thận làm tiêu chí đầu tiên, không nên vì ham thích lập công mà không chú ý tới an nguy của bản thân. Đây là chín cái ngọc bội lúc trước ta đã bố trí cấm chế phòng ngự. Mặc dù không phải là bảo vật gì nhưng cũng có thể đỡ được một kích toàn lực của tu sĩ Kết Đan Sơ Kỳ. Ngươi nhớ thay ta đưa cho họ.

Cao Thiết nghe vậy thì hết sức cảm động, cung kính nhận lấy:

- Ti chức thay mặt các huynh đệ đa tạ đại nhân quan tâm!

- Ừm, được rồi. Ngươi không ra ngoài hành động, thỉnh thoảng cũng nên dành thời gian cho tu luyện. Đây là hai mươi viên Hạ phẩm linh thạch, ngươi cầm lấy rồi tu luyện cho tốt!

Trần Dương cũng không keo kiệt, xuất ra một đống linh thạch, mỉm cười nói.

Cao Thiết cảm thấy trong lòng ngổn ngang, đối với bản thân hắn, được tái sinh lần nữa lại được trọng dụng đã là tốt lắm rồi. Trong đời mình, Cao Thiết chưa khi nào cảm thấy nhẹ nhõm thoải mái như những ngày vừa rồi.

Những tưởng như vậy là hết, không ngờ Trần đại nhân cũng không phái thiết diện vô tình, ngược lại quan tâm tới từng người bọn họ.

Nhìn thấy một nam nhân như Cao Thiết mà cũng hốc mắt đỏ lên sụt sùi thì Trần Dương cũng cười khổ:

- Cao đội trưởng đứng dậy, chúng ta đều làm việc vì đạo nghĩa, cần gì sụt sùi như vậy!

- Trần đại nhân, ti chức cả đời làm việc vì ngài, dù cho tấm thân này có tan xương nát thịt cũng nhất định cam lòng cả đời phò trợ cho đại nhân!

Cao Thiết cắn răng nói, bộ dáng hết sức nghiêm túc.

Trần Dương nở nụ cười hài lòng:

- Được rồi, sau này khi ở ngoài làm việc cũng không cần khách sáo. Tình hình buôn bán của cửa hàng như thế nào?

- Đại nhân, tình hình buôn bán cũng không đến nỗi. Các loại đan dược và phù lục đều đã hết hàng, thạch kiếm còn lại một thanh, ngọc bội còn lại một cái nhưng đã có người đặt, ngày mai sẽ đến lấy. Tổng thu trong tháng là...

- Không cần, những chuyện về tiền bạc ta giao cho Cao đội trưởng toàn quyền xử lý, chủ yếu là tập trung phát triển hệ thống tình báo thu thập tin tức về các vụ án hoặc người phàm có oan ức cần xử lý là đủ. Nhớ, nếu không cần thì báo cho ta, tuyệt đối không sử dụng tài sản cá nhân để làm công vụ. Chuyện nào ra chuyện nấy, các ngươi cũng cần cố gắng tu luyện cho thật tốt, nếu không sẽ không thể nào hoàn thành nhiệm vụ được. Có hiểu không?

Trần Dương nhẹ nhàng hỏi.

Cao Thiết nghe vậy liền tỏ vẻ đã biết.

Hai người lại nói chuyện một chút nữa rồi Trần Dương lần nữa tiến vào bên trong Phán Thần Hệ Thống.

Ngày tháng cứ như vậy trôi qua, thông thường cứ một tháng thì Trần Dương lại đi ra ngoài nghe Cao Thiết báo cáo rồi lại tiến vào bên trong Phán Thần Hệ Thống.

Trong thời gian nửa năm, cửa hàng của Trần Dương dần dần đã có chút danh khí trong đám tu sĩ cấp thấp, là nơi các tu sĩ Luyện Khí Kỳ thường hay kháo nhau lui tới để tìm đồ tốt.

Đôi khi cũng có một vài tu sĩ Trúc Cơ Kỳ tiến đến, nhưng phát hiện ra nơi này chỉ bán một số vật phẩm cấp thấp, hoặc cao lắm là tu sĩ Trúc Cơ Sơ Kỳ sử dụng mà thôi. Tuy nhiên chính những người này cũng xác nhận rằng những đồ vật ở nơi này có chất lượng khá ổn mà giá lại rất hạt dẻ cho nên đám Luyện Khí Kỳ sau đó liền cũng lấy cửa hàng này mà truyền lại cho nhau biết.

Mà trong thời gian này, chín binh vệ của Trần Dương phái ra cũng đã bắt đầu truyền về những thông tin có ích. Đặc biệt là những vụ án như gian dâm, cướp của, phóng hoả, giết người...

Tất cả những thứ này đều được Cao Thiết truyền tin cho tất cả thu thập thông tin cặn kẽ rồi tổng hợp lại chờ cho Trần Dương xuất quan thì báo cáo.

Bất quá, Cao Thiết lần này chờ đợi đã gần hai tháng nhưng không thấy Trần Dương xuất quan. Đồ vật bên trong cửa hàng cũng đã cạn kiệt, cũng may Trần Dương trước đó có cấp cho hắn một số đồ lặt vặt để dự trữ, cho nên có thể tạm thời chống đỡ.

Nhưng Cao Thiết biết rõ, tình hình này nếu kéo dài thì rất đáng lo. Nhất là hắn lo sợ Trần Dương có chuyện gì đó.

Đem một vị khách quen khéo léo hẹn hôm khác, Cao Thiết đem cửa đóng lại rồi xoay người đi vào sân sau.

Căn nhà sân sau này từ lâu được Trần Dương giao cho Cao Thiết làm nơi nghỉ ngơi và tu luyện, cho nên mỗi ngày sau khi đóng cửa tiệm thì Cao Thiết đều đến nơi này. Để tiện cho công việc, Trần Dương sớm đã cho y mấy bình Ích Cốc Đan, cho nên đối với chuyện ăn uống cũng không có vấn đề gì lớn lắm.

Mang theo vẻ lo lắng trên mặt, Cao Thiết liền đi vào nhà sau.

Nhưng vừa đi đến sân sau, một thân ảnh bạch y tiêu sái đang nhắm mắt dưỡng thần ngồi trên ghế hiện ra làm cho Cao Thiết đột nhiên cảm thấy vui mừng quá đỗi, bèn tiến tới chắp tay cung kính nói:

- Chúc mừng đại nhân xuất quan!

- Hắc hắc, đột nhiên có chút chuyện, Cao lão bản không cần lo lắng a!

Dáng vẻ lo lắng và cả gương mặt mừng rỡ chân thành của Cao Thiết đều bị Trần Dương nhìn thấy, cho nên mới nhất thời vui vẻ trêu chọc một câu.

Thế nhưng Cao Thiết vừa nghe Trần Dương gọi gã là Cao lão bản thì liền hốt hoảng quỳ thụp xuống nói:

- Ti chức biết tội, xin đại nhân minh giám! Ti chức tuyệt đối không có ý gì khác, là do định lực của ta không tốt.

- Cao đội trưởng mau đứng lên, ta có trách tội ngươi đâu? Mau đứng lên, ta chỉ nói đùa mà thôi. Tấm lòng của ngươi ta biết rõ!

Trần Dương có chút buồn bực nói. Xem ra, sau này cần phải ít nói đùa, những thuộc hạ này trong lòng vốn đã có ấn tượng sâu sắc với Trần Dương, nếu như nói đùa không hợp lý chắc chắn sẽ hù doạ bọn họ mất mật. Bởi vì chỉ cần một ý niệm của Trần Dương, cho dù bọn họ có là ai, có tu vi gì, có đang ở đâu thì chắc chắn cũng tan nát thần hồn, tiêu biến khỏi thế giới này vĩnh viễn. Đó là đặc quyền của lãnh đạo!

Cũng chính nhờ có những điểm này, Trần Dương hoàn toàn yên tâm dốc hết sức tài bồi những thuộc hạ này, thậm chí hắn còn đang muốn bồi dưỡng ra thật nhiều, thật nhiều, thậm chí là cả một đạo quân để đi khắp nơi trên thế giới này, làm hết sức mình hỗ trợ mọi người quay về chính đạo. Tất nhiên, trong những chuyện cần tham gia vào, cũng cần quan sát thật kỹ tình huống và căn nguyên mọi chuyện, tuyệt đối không can thiệp vào nhân quả.

Nói ví dụ như một người thanh niên giết chết một phụ nữ. Đây có thể nhìn bề ngoài là một tội ác, nhưng nếu điều tra rõ, người phụ nữ kia đã từng hại thanh niên này mất cả gia đình thì đây là việc làm kết thúc nhân quả, đây không phải là tội ác.

Trần Dương sở dĩ chỉ yêu cầu đám binh vệ điều tra tin tức để hắn đến phán xét chứ không để cho bọn họ tự tiện xử trí chính là vì vấn đề này. Bọn họ cũng không có pháp nhãn như Trần Dương, không thể nhìn thấu sự việc.

Nghĩ đến chuyện này, Trần Dương lại nhìn Cao Thiết hỏi:

- Gần đây, tin tức thu thập được như thế nào?

- Bẩm đại nhân, trong thời gian vừa qua, thuộc hạ tổng cộng nhận được bốn mươi tin tức truyền về, trong đó có hai mươi tin tức thuộc về phạm trù có thể xem xét là một vụ án. Mà trong hai mươi vụ án này, có ba vụ giết người, mười bốn vụ cướp và ba vụ là hãm hại con gái nhà lành bị binh vệ trực tiếp ra tay ngăn trở cứu người. Đây là thông tin chi tiết về những vụ án này mà thuộc hạ thu thập được, xin đại nhân xem xét!

Cao Thiết nói xong liền đưa lên một quyển sổ, bên trên có ghi lại thông tin những vụ án mà hắn thu thập được.

Trần Dương cầm lấy quyển sổ, cũng chưa vội đọc mà nói:

- Truyền tin cho binh vệ cứu người, mỗi người thưởng năm Hạ phẩm linh thạch. Đồng thời căn dặn những người khác, thân là binh vệ, tất nhiên thấy những trường hợp người phàm bị ức hiếp thì có thể ra tay cứu giúp nhưng không được để lộ thân phận, cũng không làm ảnh hưởng đến công vụ.

- Dạ, đại nhân!

Cao Thiết cung kính gật đầu.

Trần Dương lại đem ra một túi trữ vật rồi nói:

- Đây là vật phẩm đủ dùng cho nửa năm tới. Nếu không hết thì lại báo cho ta.

Nói xong, Trần Dương liền cho Cao Thiết lui vào trong nhà còn hắn thì ngồi lại nơi đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK