Thế nhưng mới chỉ qua một thành hấp thu liên tục, Trần Dương đã làm cho linh khí toàn bộ không gian nơi đây nhạt đi một chút.
Đừng xem thường một chút này, bởi vì với mức độ linh khí như ở bên ngoài, một tu sĩ khi tiến giai Kết Đan Kỳ thì hấp thu thiên địa linh khí trong vòng trăm dặm thì đã được xem là cực kỳ mạnh mẽ khủng bố rồi.
Thế nhưng, nếu như vậy gọi là khủng bố thì Trần Dương gọi là gì đây? Quái thai chăng?
Chỉ thấy lực hút mãnh liệt bên trong kinh mạch Trần Dương vẫn truyền ra đều đều, không hề có ý tứ muốn dừng lại.
Trần Dương vừa tập trung hấp thu linh khí chuyển hoá thành linh lực vào bên trong những ‘Tiểu Kim Đan’ đang lấp lánh truyền ra lực hút mạnh mẽ, vừa cẩn thận quan sát.
Chỉ thấy những Tiểu Kim Đan này số lượng thật không đếm xuể, mà theo linh khí hấp thu, thể tích của những Tiểu Kim Đan càng ngày càng lớn lên một chút, màu sắc cũng toả ra kim quang chói mắt.
Trần Dương cứ như vậy mạnh mẽ hấp thu...
Thời gian lại qua đi thật nhanh...
Cho đến ba tháng sau, Trần Dương rốt cuộc cảm thấy những Tiểu Kim Đan đình chỉ truyền ra hấp lực.
Trần Dương thấy vậy vội vàng đỉnh chỉ pháp quyết trong tay, khiến cho thiên địa linh khí trên đầu cũng ngừng kéo đến.
Lúc này, Trần Dương cảm thấy một cảm giác cực kỳ mạnh mẽ, hắn cảm giác được mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều có khí thế tự nhiên phiêu dật.
- Ta! Rốt cuộc tiến giai Kết Đan Kỳ! Ha ha ha...
Trần Dương nở nụ cười sung sướng.
Đột nhiên, nụ cười Trần Dương hơi ngừng lại, bởi vì hắn vừa nhận được truyền âm của Khí Linh thông báo một việc mà rất lâu rồi Trần Dương không để ý tới. Lúc này lại nhận được truyền âm của Khí Linh làm cho Trần Dương cảm thấy bất ngờ.
Thân ảnh Trần Dương nhoáng lên liền xuất hiện ở giữa linh điền.
Đây là linh điền đầu tiên của Trần Dương, nơi này trồng một số loại dược thảo cơ bản mà Trần Dương khi còn là tu sĩ Luyện Khí Kỳ đã cẩn thận gieo trồng.
Vốn dĩ, mảnh linh điền này được cải tạo đầu tiên, hơn nữa vị trí cũng tách biệt với những linh điền sau này, cho nên đáng lẽ nơi đây phải là một mảnh sinh cơ dào dạt xanh tươi mới đúng.
Thế nhưng Trần Dương vừa xuất hiện ở nơi này, lăng không nhìn xuống liền cảm thấy khác thường.
Chỉ thấy lấy từ trung tâm trở ra, gần phân nửa số dược thảo đều trở nên khô héo, giống như bị thứ gì đó trực tiếp hút khô không còn chút sinh cơ nào.
Mà ở giữa, rõ ràng có một đoạn rễ bằng ngón tay đang chập chờn lôi quang chạy tới chạy lui, chính là đoạn Vô Danh Mộc mà Trần Dương đấu giá mua được lúc còn ở Nam Nhạc Thành.
Vật này khi đó Trần Dương cũng chỉ cảm thấy có chút thú vị liền tiện tay mua, thử xem có cứu chữa hay nghiên cứu ra thứ gì tốt hay không. Nhưng sau đó trải qua một đoạn thời gian Trần Dương lại kiểm tra thì thấy nó hầu như không có bất cứ thay đổi hay chuyển biến gì, nhưng không ngờ hiện giờ có vẻ như nó là một cái mầm gây hại cho các loại linh dược chung quanh.
Trần Dương thở dài thì thào:
- Có lẽ lôi thuộc tính bên trong nó quá nhiều nên mới làm cho những linh dược chung quanh không chịu nổi mà tử vong...
Đang nói đến đây, bỗng dưng Trần Dương nhíu mài, giơ tay cách không nhổ một gốc linh dược khô héo gần đó rồi cẩn thận quan sát.
- Cũng không phải do Lôi khí quấy rối, mà những gốc linh dược càng giống như bị thôn phệ sạch sẽ sinh cơ mà chết... Nếu như vậy...
Ánh mắt Trần Dương sáng lên, vội vàng ngồi xuống nhìn đoạn rễ vô danh mộc nhỏ xíu.
Nó cũng không có gì khác lạ...
Thế nhưng, nếu cẩn thận nhìn kỹ sẽ phát hiện, đoạn rễ này vậy mà giống như dài ra thêm một chút, lôi quang bên trên cũng càng thêm dày đặc hơn.
Trần Dương chăm chú hồi lâu liền phát hiện ra điểm này.
Bất quá, nhìn lâu vào đoạn rễ và những lôi quang bên trong nó cũng khiến cho Trần Dương cảm thấy đầu váng mắt hoa.
Suy nghĩ một chút, Trần Dương liền thử đem Hạ phẩm linh thạch còn lại chất đầy xung quanh đoạn rễ này rồi lắc mình rời khỏi Phán Thần Hệ Thống.
Thân ảnh hiện lên trong động phủ, Trần Dương cũng không chần chừ liền nhìn quanh một chút rồi lao ra bên ngoài.
Tiện tay thu lại toàn bộ những trận pháp nhỏ khi trước, Trần Dương liền đứng trên không trung, hít vào một hơi thật sâu rồi nhìn quanh.
Một cảm giác kỳ lạ chạy dọc toàn thân hắn.
Hai mươi năm bế quan, Trần Dương đối với những cảnh vật bên ngoài động phủ này bỗng dưng có một loại cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc.
Hai mươi năm, những cây cối và sinh vật bên trên hòn đảo nhỏ này cũng đã thay đổi rất nhiều, thế nhưng mặt biển xanh kéo dài ngút tầm mắt kia thì vẫn như vậy.
Trần Dương nhìn quanh một vòng, sau đó thử thả thần thức cảm nhận chung quanh.
Vừa cảm nhận, Trần Dương liền cảm thấy kinh hãi.
Một tu sĩ Trúc Cơ Kỳ chỉ có thể thả thần thức cảm nhận trong vòng mười dặm chung quanh mình, hơn nữa cũng không được quá rõ ràng, hiển nhiên là khoảng cách càng xa thì thần thức càng mơ hồ, mà tu sĩ Kết Đan Kỳ cũng chỉ nhìn được khoảng rõ nhất là năm mươi dặm chung quanh mình, nếu kéo xa hơn nữa thì đã bắt đầu mơ hồ.
Thế nhưng, Trần Dương vừa thả thần thức ra đã lập tức cảm ứng được từng chi tiết nhỏ nhất trong vòng trăm dặm, hơn nữa hắn thử mở rộng ra xa thì sự vật vẫn nhìn rõ ràng như trước, bất quá thần thức tiêu hao càng thêm mạnh mẽ khiến Trần Dương cảm thấy nếu như tuỳ tiện mở rộng thần thức quá xa sẽ khiến cho thần thức của hắn bị tổn thương ngay lập tức.
Chuyện này làm cho Trần Dương kinh hỉ.
Phải biết, một tu sĩ Kết Đan Kỳ ngoài tu vi cao hơn, tốc độ nhanh hơn, mà khi tranh đấu cũng bắt đầu đụng chạm đến một ít lực lượng thiên địa, khi đó, kẻ nào có thần thức mạnh hơn chắc chắn chiếm ưu thế.
Ngoài ra, tu sĩ Kết Đan Kỳ còn có thể lăng không phi hành, hơn nữa tốc độ chân chính có thể nói là hơn xa tu sĩ Trúc Cơ Hậu Kỳ toàn lực thi triển. Nhất là hiện giờ, Trần Dương cảm thấy trong cơ thể tràn đầy lực lượng, tựa như chỉ cần giơ tay nhấc chân cũng dễ dàng thi triển ra những thần thông mà lúc trước hắn phải cố gắng hết sức mới có thể thi triển ra.
Thậm chí, Trần Dương còn cảm nhận được chỉ cần sử dụng tay không sử ra Cầm Long Thủ cũng dễ dàng bóp chết một gã Trúc Cơ Sơ Kỳ như một con kiến vậy.
Trần Dương tuy có tiếp xúc và từng giao thủ với tu sĩ Kết Đan Kỳ, nhưng hắn không biết chân chính cảm giác của tu sĩ Kết Đan Kỳ là như thế nào, thậm chí có ai từng trải qua thể nghiệm giống hắn hay không, thế nhưng Trần Dương cảm giác được, những Tiểu Kim Đan trong cơ thể hắn và cả những đường kinh mạch kỳ dị kia cũng là những thứ cực kỳ trân quý và mạnh mẽ.
Trần Dương cũng không vội vàng rời đi mà trở lại động phủ, bắt đầu cải biến hình dáng, râu cạo sạch, tóc tuỳ ý cột sau lưng, mặc vào một bộ bạch y, cả người hắn lập tức toát lên vẻ tiêu sái xuất hiện bên ngoài rồi bay về một hướng.
Cảm nhận tốc độ vượt xa trước kia, kèm theo gió mát và mây trắng vùn vụt sạt qua hai bên, Trần Dương ánh mắt bình tĩnh nhưng khoé miệng mang theo nụ cười nhàn nhạt.
Lần này bế quan, mặc dù có chút nắm chắc, nhưng khi cảm giác được mình kết thành kim đan, chính thức tiến giai Kết Đan Kỳ thì Trần Dương vẫn cảm thấy sung sướng. Bởi trong lúc kết đan đã xảy ra sự kiện toái đan kia, làm cho hắn từ thiên đương rơi xuống địa ngục rồi lại trở lại thiên đường chỉ trong chớp mắt. Loại cảm giác này làm cho Trần Dương càng thêm cảm thấy trân trọng những gì mà mình đang đó.
Trần Dương hiện thời muốn quay trở về chỗ Khắc Nhu nhìn xem một chút rồi mới quyết định tiếp con đường đi sau này.
Với tốc độ của Trần Dương hiện tại, chỉ mất một thời gian ngắn liền nhìn thấy một hòn đảo được sóng biển vây quanh vô cùng quen thuộc.
Trần Dương dừng lại thân ảnh, lơ lửng trên không trung nhìn xuống.
Lúc này trên bờ biển có một đám thanh niên đang kéo thuyền ra chuẩn bị đi đánh cá.
- A Lạc, ngươi kéo buồm lên đi! Nghe nói chỗ lần trước lại xuất hiện một đàn cá lớn a, trông cậy vào ngươi!
- Được, A Lạc, ngươi yên tâm, chỗ kia ta vẫn còn nhớ rõ như lòng bàn tay đây này!
...
Trần Dương sờ sờ mũi cười khổ.
Khi phục hồi trí nhớ, Trần Dương đã biết được cái tên A Lạc theo ngôn ngữ của bộ lạc này mang ý nghĩa là ‘khờ khạo’ hoặc là ‘ngu ngốc’, chẳng qua là có chút nói giảm nói tránh đi mà thôi.
Cái tên xấu như vậy, tất nhiên chỉ dành cho một kẻ vừa câm vừa điếc, lại khờ khờ khạo khạo cả ngày im ỉm như Trần Dương hắn mới là hợp tình hợp lý.
Thế nhưng, có vẻ như cái tên này rất thịnh hành a!
Trần Dương cũng không để ý đám thanh niên ‘A Lạc’ này làm cách nào để phân biệt nhau nữa mà tiến vào bên trong bộ lạc.
Vừa tiến vào, Trần Dương liền nhìn thấy những gương mặt cũ năm xưa, bất quá tất cả đều đã già.
Áo Khắc La hiện giờ cũng tóc tai bạc trắng, suy yếu nằm trên giường đá mắt nhìn qua cửa sổ như đang nhớ về thứ gì đó.
Trần Dương thấy vậy nhẹ nhàng điểm một tia linh khí giúp cho lão có thể giảm bớt đau đớn do tuổi tác mang lại. Lão nhân này là một thiện nhân cấp ba, Trần Dương cũng nhân dịp này ban cho lão phần thưởng thọ nguyên mười năm. Đây là việc mà một phán quan như hắn hoàn toàn có thể làm.
Đang lúc xoay người, bỗng nhiên Trần Dương nhìn thấy một cô gái đang răn dạy bốn đứa nhỏ bu chung quanh, bộ dáng hiền dịu, lời nói nhẹ nhàng.
Trần Dương vừa nhìn, liền biết người này chính là cô gái Khắc Nhu năm xưa hết lòng chăm sóc cho hắn. Bởi vì năm đó, Trần Dương từng lén lút đổi một viên Trú Nhan Đan cho nàng phục dụng trước khi rời đi, cho nên gương mặt và dung mạo của nàng trước sau không hề thay đổi chút nào.
Trần Dương cũng không hiện thân mà là đi tới trước mặt nhìn nàng.
‘Hiện giờ nàng cũng đã có bốn đứa con...’
Trần Dương cảm thán, trong lòng có một cỗ tư vị khó nói.
Khắc Nhu vốn đang nói chuyện với bốn đứa nhỏ, đột nhiên nàng ngẩng đầu lên nhìn chung quanh rồi nhìn tới vị trí mà Trần Dương đang đứng, ánh mắt nghi hoặc.
Trần Dương thấy vậy hết hồn, tưởng đâu Khắc Nhu nhận biết được sự tồn tại của hắn.
Thế nhưng, Khắc Nhu cũng chỉ là thoáng cau mài, sau đó khoát tay cho phép bốn đứa trẻ rời đi.