- Bẩm đại nhân, dao động của pháp trận này quá lớn, hiện tại đẳng cấp của ngài trong Phán Thần Hệ Thống chưa đủ để tiếp nhận loại cường độ này. Nếu như cưỡng ép sẽ làm cho toàn bộ Nông Trang bị huỷ hoại. Xin đại nhân suy xét.
- Nếu vậy thì có biện pháp giải quyết hay không?
Trần Dương nghe vậy thì lạnh giọng hỏi.
Khí Linh suy nghĩ một chút nói:
- Nếu như đại nhân mong muốn, có thể dùng quyền hạn của mình truyền tống toàn bộ pháp trận này ra bên ngoài.
- Được, cứ như vậy đi!
Trần Dương hầu như ngay tức khắc trả lời. Bởi vì nếu như dây dưa thêm nữa chắc chắn ảnh hưởng đến quá trình dung hồn của Hoa Tử Tuyết. Hắn nhất định không để chuyện này xảy ra.
Chỉ thấy toàn bộ pháp trận và thân ảnh Trần Dương loé lên lập tức xuất hiện bên ngoài.
Ngay khi xuất hiện bên ngoài, chung quanh pháp trận, toàn bộ nước nhao nhao thối lui cách chừng trăm trượng, một khoảng không gian rộng rãi khô ráo bỗng nhiên xuất hiện.
Mà pháp trận này vừa ra, lập tức truyền đến chấn động mãnh liệt. Chấn động này không phải là run rẩy bề ngoài, cũng không làm chấn động không gian, mà chính là thứ chấn động truyền ra từ linh hồn, làm cho ngay cả Trần Dương cũng cảm nhận được một loại sóng linh hồn kỳ dị lan tràn khắp nơi.
Trong lúc Trần Dương còn đang bàng hoàng thì ở một nơi cách đó rất xa, cực kỳ xa, ở tận Tu Tiên Giới Vô Biên Hải. Lúc này có một cô gái dung nhanh thanh thoát, đứng trên mặt biển, đang cấp tốc phi hành về hướng Lạc Quốc, đột nhiên nàng dừng lại, ngẩng đầu yên lặng cảm nhận chuyện gì đó, ánh mắt mơ hồ.
Ngay lúc nàng còn chưa phát hiện ra điều gì khác thường thì bỗng nhiên quanh thân xuất hiện một cột sáng bao vây lấy thân hình nàng vào bên trong rồi nối thẳng lên bầu trời, chớp loé một cái lập tức biến mất không thấy bóng dáng.
Cùng lúc đó, tại ngoại ô Bắc Kinh, có hai ông cháu ăn mặc quê mùa, đang đi trên một con đường đất bỗng nhiên dừng lại nghi hoặc nhìn về một hướng.
Hai ông cháu này không ai khác chính là Toán Tiên và Thanh Nhi không biết dùng cách nào mà đi tới được nơi này. Lúc này hai ông cháu vừa nghi hoặc, vừa cẩn thận nhìn về hướng xa xăm sau đó nhìn nhau nói:
- Khí tức này...
Cùng lúc đó, một cô gái mang theo mạng che mặt, trên người toả ra khí tức Trúc Cơ Kỳ tu sĩ đang triển khai một thanh kiếm toả ra quang mang sáng bừng chiến đấu với một đám binh lính bằng đất nung.
Mỗi lần cô gái này điều khiển phi kiếm quét ngang thì đều phát ra kiếm khí mạnh mẽ, đem mấy tên binh sĩ đánh lui. Thế nhưng số lượng binh sĩ quả thật rất nhiều, cho dù cô gái này có thực lực mạnh mẽ thì cũng tỏ ra yếu thế. Hơn nữa nếu nhìn kỹ, trên người nàng ẩn ẩn đã có vết thương do bị trúng chiêu. Với tình thế này, hầu như đến tám chín thành là nàng sẽ hương tiêu ngọc vẫn ngay tại chỗ này.
Thế nhưng ngay khi nàng vừa thu phi kiếm về, còn chưa kịp triển khai chiêu thức mới thì bỗng nhiên quanh thân xuất hiện một luồng lực lượng kỳ lạ, chớp loé một cái lập tức bao phủ thân thể của nàng rồi tiêu thất tại chỗ.
Cùng lúc đó, pháp trận trước mặt Trần Dương vốn chỉ phát ra từng cỗ dao động linh hồn thì đột nhiên bộc phát uy áp kinh người phóng thẳng lên bầu trời phía trên, dường như xuyên vân thấu vụ, xuyên qua mặt đất, phóng thẳng lên không trung kéo dài vô tận.
Chỉ sát na sau, một tiếng nổ ‘uỳnh’ chấn động không gian vang lên, lập tức bên trong pháp trận nhộn nhạo sôi trào.
Chỉ nghe một tiếng cười duyên dáng phát ra:
- Đúng là đi mòn giày sắt tìm không thấy, đến khi tìm được thì chẳng tốn chút công phu. Trần ca ca, đa tạ!
Trần Dương nghe tiếng nói này, đột nhiên giật mình kêu lên:
- Viên Tử Nguyệt, nàng...
Lời còn chưa dứt, pháp trận bỗng nhiên nổ vang lên một tiếng mãnh liệt, Trần Dương đảo mắt qua liền giật mình:
- Lý Tiểu Nguyệt, Hoa Tử Tuyết, nàng... Các nàng...
Trần Dương không thể tin nổi, chỉ trong chốc lát, toàn bộ hồn phách của Viên Tử Nguyệt đã bị một loại cách thức kỳ lạ triệu hồi về hết ở nơi đây. Điều này làm cho kế hoạch của Trần Dương vừa may vừa rủi.
May là Trần Dương không cần tốn quá nhiều thời gian, đã có thể đem tất cả hồn phách của Viên Tử Nguyệt tập hợp lại đầy đủ ngay tại nơi này. Điều này làm cho Trần Dương giải quyết một nỗi lo lắng cực lớn, lại tiết kiếm được rất nhiều công sức.
Mà rủi chính là hiện giờ, nơi đó Trần Dương nhìn thấy ba thân ảnh loé lên, cùng đứng thành ba góc đối diện nhau, sắc mặt của ai cũng đều giống nhau như đúc, mà ngoại trừ Viên Tử Nguyệt thì Lý Tiểu Nguyệt và Hoa Tử Tuyết đều có vẻ mờ mịt.
Riêng Hoa Tử Tuyết, lúc này mặc dù khí tức đã cứng cáp hơn, thế nhưng so với hai người còn lại thì hồn lực cũng yếu hơn không ít.
Lúc này, Lý Tiểu Nguyệt vẫn lặng im không nói gì, chỉ hơi liếc về phía Trần Dương một cái, ánh mắt phức tạp rồi lại nhìn tới 2 người còn lại.
Hình như thứ ánh sáng đưa nàng tới đây đã giúp cho nàng nhớ ra được gì đó, cho nên lúc này sắc mặt cũng mang theo vẻ phức tạp khó nói.
- Hoa Tử Tuyết, tất cả các nàng...
Trần Dương mở miệng nói. Hiển nhiên, trong tất cả các hồn phách, Hoa Tử Tuyết mới là hồn phách chân chính cùng hắn kết làm nghĩa phu thê, cho nên không chút do dự gọi tên nàng.
Hoa Tử Tuyết nghe Trần Dương gọi tiếng này, đột nhiên nở nụ cười ấm áp, tràn ngập nhu tình nói:
- Phu quân yên tâm, thiếp không sao. Xin chàng chớ lo!
- Hai người các ngươi... Đã thành thân?
Viên Tử Nguyệt có chút không dám tin, trong mắt lộ ra vẻ phức tạp xen lẫn ghen tị, khó khăn hỏi.
Hoa Tử Tuyết nghe Viên Tử Nguyệt nói vậy thì cười nhạt:
- Ngươi là ta, ta là ngươi, ta cùng chàng kết nghĩa phu thê thì hai ngươi cũng thế. Thấy phu quân mà không hành lễ hỏi thăm còn tỏ ra ghen tị, rốt cuộc hai ngươi muốn gì?
- Hừ, ngươi chỉ là một phụ hồn. Ta mới là chủ hồn. Nếu như hắn có là phu quân, thì cũng chỉ là phu quân của ta.
Viên Tử Nguyệt lạnh lẽo nói. Hiển nhiên, trong số các hồn phách, nàng chính là hồn phách mang theo tâm cơ và sự hiếu chiến cao nhất.
Mà Lý Tiểu Nguyệt thì ánh mắt phức tạp, đột nhiên nhìn Hoa Tử Tuyết hỏi:
- Ngươi... Thật sự cùng với Trần tiền bối thành thân?
Hoa Tử Tuyết nhìn thấy dáng vẻ ôn hoà xen lẫn chút dịu dàng của Lý Tiểu Nguyệt thì mỉm cười thân thiện gật đầu:
- Đúng vậy. Vả lại, những lời ta nói lúc nãy đều là thật, ta hay các ngươi, cho dù hôm nay dung hồn xong, thì cả đời này cũng đều là thê tử của chàng.
Viên Tử Nguyệt nghe vậy cười nhạt:
- Hắc hắc, nói thật hay. Sau khi nuốt hai người các ngươi, ta sẽ thu hắn làm nam sủng, để xem ai làm gì được ta.
- Thật sao? Ngươi nhìn xem đây là cái gì?
Hoa Tử Tuyết nhàn nhạt vung tay đưa lên.
Nhất thời, trong lòng bàn tay trắng như ngọc của nàng xuất hiện một cái đồ án nhỏ xíu như có sinh mệnh, hình một giọt nước nhảy tung tăng loé lên rồi ngay lập tức bị Hoa Tử Tuyết thu lại.
Viên Tử Nguyệt nhìn thấy thứ này, đột nhiên khuôn mặt đại biến quát:
- Mệnh Chú? Ngươi điên rồi sao? Chẳng lẽ ngươi không biết thứ này một khi bị phản phệ là bị Thiên Đạo tru diệt ngay lập tức, một mảnh không còn.
- Điên? Chàng là phu quân của ta, cả đời này ta đều thuộc về chàng. Cho dù tan xương nát thịt, hình thần câu diệt cũng nguyện cam lòng. Đừng nói là Mệnh Chú, Đạo Chú, Huyết Thệ, ta cũng đều đã làm.
Hoa Tử Tuyết không cho là chuyện gì, ánh mắt thâm tình nhìn Trần Dương nói.
Trần Dương nghe vậy thì hốc mắt đỏ lên, một cảm giác xúc động khó nói nên lời dâng lên trong lòng.
Tam đại Thệ Chú là: Mệnh Chú, Đạo Chú, Huyết Thệ, Trần Dương cũng biết.
Bình thường tu sĩ lập lời thề, chỉ cần sử dụng một trong ba thứ này cũng đã có tính khế ước cực kỳ cao mà không tu sĩ nào dám làm trái.
Mệnh Chú, một khi phát ra nếu như làm trái, hình thần bị câu diệt ngay tại chỗ. Cho dù là một ý niệm loé lên cũng không được. Là loại ước chế cao cấp nhất, cũng là loại khế ước mà người ở giới diện cấp thấp không đủ khả năng thi triển.
Đạo Chú, một khi phát ra nếu như không giữ đúng thệ ước, đạo tâm ngay lập tức bị phản phệ, tu vi mất hết, thọ nguyên vẫn giữ nguyên. Mà cái thọ nguyên vẫn giữ nguyên này, chính là thời gian mà người đó phải chịu phản phệ do Thiên Đạo định ra, ngày ngày hồn phách bị tra tấn bằng đủ loại đau đớn và cảnh tượng hung ác, sống không bằng chết, muốn chết cũng không xong.
Mà Huyết Thệ là loại thứ ba, hậu quả cũng cực kỳ kinh tởm, một khi phát ra không ai muốn làm trái.
Cả ba loại này, ngày thường xuất hiện một cái cũng đủ xem như đại sự. Thế mà Hoa Tử Tuyết cùng lúc đã phát ra ba cái. Với hồn lực yếu ớt của nàng, làm điều này xem như tận hết tình nghĩa, trọn vẹn đạo phu thê rồi.
Với ba cái Thệ Chú này, cho dù một khi dung hồn, ai làm chủ hồn đi nữa chắc chắn cũng không thể thương hại gì đến Trần Dương.
Hoa Tử Tuyết cũng xác định từ trước, nàng xem như có mạnh mẽ hơn thì cũng khó lòng đoạt được vị trí chủ đạo, cho nên đã chuẩn bị kế sách này. Tân tân khổ khổ như vậy, cuối cùng cũng chỉ vì một chữ ‘tình’, điều này làm cho Lý Tiểu Nguyệt thần sắc phức tạp, Viên Tử Nguyệt thì ánh mắt hung ác.
Vốn Viên Tử Nguyệt cũng có cảm tình với Trần Dương, tuy nhiên ân oán đan xen, năm lần bảy lượt đều là gặp chuyện khó xử với Trần Dương. Do vậy mà tình cảm chưa phát triển đến một bước kia.
Còn Lý Tiểu Nguyệt thì có vài chuyện phức tạp mờ ám với Trần Dương, cũng là người gặp hắn trước nhất, nhưng duyên thì có mà phận chưa đủ.
Ngay lúc hoàn cảnh khó xử diễn ra, đột nhiên Lý Tiểu Nguyệt thở dài, nói ra một câu kinh người.