Mà cả đời của một con Hải Xà, cũng chỉ có thể phóng ra hai lần răng này, bởi vì những chiếc răng này một khi phóng ra công kích đối thủ thì chẳng thể nào mọc lại mà con Hải Xà cũng trở thành con cái, chuyên môn sinh sản và không đi kiếm ăn nữa, chờ khi sinh sản xong thì cơ thể nó cũng lập tức chết đi, để lại thân xác cho lũ con của nó làm chất dinh dưỡng đầu đời.
Bởi vậy, mỗi con Hải Xà này, cái xác đầu tiên được nếm trong đời đều là ăn thịt của mẹ bọn chúng trước tiên, cho nên bản tính vô cùng hung bạo liều mạng. Hầu như chỉ cần động chạm là ngay lập tức liều mạng.
Nếu như là Hải Xà bình thường, thì đám yêu thú của Trần Dương sẽ đơn giản chống đỡ được, thậm chí một ngụm đem toàn bộ chấn nát. Thế nhưng những con Hải Xà trước mặt Trần Dương hiện tại lại là Điện Xà.
Sở dĩ có loại Điện Xà này chắc chắn là vì nguồn thức ăn ảnh hưởng đến bọn chúng, khiến cho lôi điện bị chúng đồng hoá, hình thành nên một loại Điện Xà uy mãnh.
Trần Dương nhìn đám Điện Xà phát ra lôi điện mãnh liệt thì tròng mắt hơi co rút, thế nhưng cũng không chút yếu thế, lập tức thả ra Vân Lôi Thú cùng với những yêu thú hệ Lôi điện khác đến đối phó.
Nhìn đàn Điện Xà lúc này cuộn trào mà tới như một cơn lốc khổng lồ tràn ngập sấm chớp vờn quanh, Trần Dương lập tức động niệm, tất cả yêu thú ngay lập tức rít gào, bắt đầu lâm vào chiến đấu.
Chỉ thấy yêu thú của Trần Dương há mồm phun ra từng đạo Lôi trụ ầm ầm chấn tới, đem đám Điện Xà xé mở ra một mảng nhưng sau đó lại bị che lấp lại, mà đám Điện Xà cũng nhanh chóng kéo tới, hình thành nên những đạo điện quang đánh tới.
Nhìn từ xa, đám yêu thú của Trần Dương chừng gần năm mươi con, hình thể đều to lớn, nhưng so cới đàn Điện Xà thì tựa như con nít và người lớn, gần như trong chớp mắt đều bị bao quanh rồi nuốt chửng.
Mà Điện Xà vừa bao vây đám yêu thú, ngay lập tức há mồm phun ra những cái răng nanh cực độc, được bọn chúng tích luỹ qua vô số năm tháng.
Những chiếc răng này vừa bay ra, Trần Dương liền thấy bên trên cũng lập loà hai màu lam quang và lôi quang giao nhau, hiển nhiên, chất kịch độc và cả lôi quang đều cùng tồn tại trên thứ này, khiến cho nó có uy lực cực kỳ bất phàm.
Những chiếc răng này, cho dù là tu sĩ Trúc Cơ Kỳ gặp phải chắc chắn cũng phải chảy hai hàng nước mắt khóc nhè tại chỗ. Mặc dù, những con Điện Xà này chỉ là yêu thú nhất cấp mà thôi.
Chỉ trong chốc lát song phương va chạm với nhau, ba đầu yêu thú liền loé lên, vừa được tái sinh trong Thất Giới liền ào ào lao tới. Hiển nhiên vừa giao thủ trong chốc lát, ba con yêu thú này ngay lập tức đã bị hạ độc thủ.
Song phương nhất thời lâm vào thế giằng co.
Bên Điện Xà thì có lợi thế là số lượng đông, công kích quỷ dị cộng với địa thế nơi này là ở dưới đáy hồ, những áp suất và nhiệt độ lạnh lẽo đều không ảnh hưởng tới bọn chúng.
Còn những yêu thú của Trần Dương thì có ưu thế là được tái sinh từ Thất Giới, hơn nữa mỗi lần tái sinh thì thực lực càng được củng cố một chút.
Hai bên cứ như vậy, đều dùng phương thức trực tiếp nhất, mạnh mẽ nhất, đó chính là xáp lá cà giao thủ với nhau.
Qua được một thời gian, Trần Dương ở phía ngoài quan sát, liền cảm thấy có chút không ổn.
Bởi vì Trần Dương thông qua thần thức, cảm nhận được có một số Điện Xà có xu hướng mỗi khi có một con ở bên cạnh bị đánh chết, nếu không tan xác thì cái xác này sẽ bị con bên cạnh nhai ngấu nghiến, tại chỗ ăn thịt đồng loại. Mà như vậy chưa hết, sau khi ăn thịt đồng loại xong, những con Điên Xà này khí tức lại cành thêm mạnh mẽ, điện xà trên người càng thêm dày đặc, thậm chí có con ăn được nhiều thịt đồng loại liền trực tiếp tiến giai Nhị cấp, hết sức kỳ dị.
Bởi vậy cho nên, mặc dù yêu thú của Trần Dương mặc dù như cũ càng đánh càng mạnh, thế nhưng cũng không chiếm được ưu thế quá nhiều.
Tình thế này, nếu như giằng co quá lâu, chắc chắn người gặp bất lợi chính là ai thì còn chưa biết, nhưng nếu phân ra thắng thua như vậy thì tốn thời gian rất lâu. Trần Dương phát hiện một phách mà hắn muốn tìm đang có dấu hiệu ở phía trước, vì vậy mà trong lòng của hắn lúc này cũng có chút gấp gáp, không thể dây dưa ở chỗ này quá lâu.
Hơn nữa, mục đích của Trần Dương tới nơi này không phải liệt sát yêu thú, mà đơn giản là vì muốn tìm một phách kia, cho nên tình thế giằng co này chính là thứ hắn không mong muốn nhất.
Trần Dương nhíu mài, đột nhiên ánh mắt sáng lên, quanh thân đột nhiên nổi lên Chiến Giáp sáng rực.
Chiến Giáp vừa hiện, Trần Dương ngay lập tức bắt quyết chú ấn, đem lôi quang quanh thân triển hiện mà ra.
Chỉ trong chốc lát, quanh người Trần Dương đã hiện lên một Lôi cầu đem toàn bộ cơ thể hắn che lại.
Cảm nhận một chút, Trần Dương liền gật đầu hài lòng rồi nhún mình một cái.
Ngay khi Trần Dương nhún mình lao tới, lập tức mấy chục đầu yêu thú theo đó bay lên, hình thành một tầng bảo vệ bên ngoài Trần Dương, không cho bất cứ đầu Điện Xà nào tiếp cận.
Nhìn từ xa lúc này, Trần Dương và những yêu thú chẳng khác gì một viên đường trắng ném vào cốc cà phê, chỉ thoáng một cái đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa, chỉ thỉnh thoảng vang lên âm thanh gào thét của những yêu thú.
Trần Dương một đường dũng mãnh bay tới.
Mặc dù quanh người hắn lúc này đã có đám yêu thú che chắn kỹ lưỡng, thế nhưng số lượng Điện Xa thực sự quá nhiều, nhiều đến mức dù đã được bao bọc hết sức kỹ lưỡng nhưng vẫn có những con Điện Xà tiếp cận được với Trần Dương, đánh lên màng lôi quang quanh người hắn làm vang lên tiếng nổ lốp bốp.
Vô số Điện Xà vừa tiếp cận liền há mồm phun ra hai chiếc răng độc, liều mạng tấn công nhưng đều nhất nhất bị lôi quang đánh tan thành mảnh nhỏ, không chống cự nổi dù chỉ một giây.
Trần Dương bay qua hơn nửa canh giờ, lực cản của đám Điện Xà cũng càng ngày càng yếu dần, dường như phía bên trong có một chỗ làm cho chúng nó không dám tiếp xúc quá gần vậy.
Cảm nhận được chuyện này, Trần Dương càng thêm triển khai tốc độ nhanh chóng tiến tới, một đường xông thẳng vào trong.
Chốc lát sau, Trần Dương nhìn thấy phía trước mặt đột nhiên trống trải, một cảnh tượng âm u quái dị hiện lên trước mắt hắn.
Chỉ thấy nơi đó là một khu vực rộng vô cùng, mà trong cả khu vực này, thứ duy nhất tồn tại chính là những thân cây hoá trơ cành đứng đó. Mỗi một gốc cây đều gân guốc và có hình thể to lớn kỳ lạ.
Trong mấy nhịp thở, Trần Dương liền vượt qua khói đám Điện Xà. Mà bọn chúng cũng tựa như đã đến ranh giới gì đó, dù vẫn nhe răng há mồm nhưng không dám tiến vào theo.
Trần Dương sau khi đi được vào bên trong này liền xoay người nhìn lại, phất tay một cái liền thu một số lượng lớn hồn phách của đám Điện Xà này vào Thất Giới.
Mặc dù số Điện Xà bị Trần Dương giết chết chỉ là một phần nhỏ của số Điện Xà ở nơi này, thế nhưng số lượng cũng lên tới vài vạn con. Nếu như bình thường Trần Dương nuôi dưỡng thật tốt, khi đối chiến với kẻ địch dưới nước thì tuyệt đối có thể chiếm ưu thế tuyệt đối, thậm chí còn mạnh mẽ hơn so với đám yêu thú của Trần Dương hiện có.
Dù sao, số Điện Xà này cũng có thể tự hành sinh trưởng, bồi dưỡng tốt có thể đào tạo ra một số lượng càng thêm kinh người, đến lúc đó, nếu sử dụng hợp lý, Trần Dương sẽ lại có thêm một món đại sát khí.
Nghĩ đến điều này, Trần Dương thật muốn ở lại đây tận sức thu thập đám Điện Xà này, thế nhưng sau khi nhìn một chút, hắn vẫn xoay người đi về phía rừng cây xơ xác nọ.
Đám rừng cây này khi Trần Dương đến gần mới phát hiện những điểm kỳ lạ.
Thứ nhất, nơi này toàn bộ đều bị nước bao phủ, thế nhưng những gốc cây này cũng không có thối rữa, mà chung quanh da cây đều có ánh sáng loé lên như là sắt thép kim loại, cực kỳ rắn chắc.
Trần Dương đi tới bên một gốc cây ngoài cùng, gần chỗ hắn nhất rồi chăm chú nhìn lên.
Trần Dương đưa tay làm động tác chém một cái.
Đột nhiên có một đạo quang nhận hình bán nguyệt ào ào chém tới gốc cây, phát ra âm thanh ‘choang’ một tiếng.
Âm thanh này nghe trong môi trường nước lại vang lên một cách sắc lạnh, tạo thành những gợn sóng nước kéo ra chung quanh.
Mà lúc này, sau khi đánh xong đạo quang nhận kia thì Trần Dương liền cau mài nhìn lại, chỉ thấy trên thân cây chỉ hiện lên một vết tích nhỏ xíu mờ nhạt.
Thấy cảnh này, khoé miệng Trần Dương hơi co giật.
Lúc này, hắn mới quét Pháp nhãn nhìn tới.
Sở dĩ hiện giờ Trần Dương tiết chế sử dụng Pháp Nhãn, chính là vì lần trước thi triển bí thuật tính toán vị trí hồn phách của Viên Tử Nguyệt, làm cho hắn bị phản phệ, nhất thời mỗi khi thi triển Pháp Nhãn đều có cảm giác hai mắt truyền đến cảm giác ê ẩm. Cho nên hiện tại ngoại trừ những lúc cần thiết, Trần Dương đều thu liễm Pháp nhãn lại.
Lúc này quét Pháp nhãn nhìn tới, sắc mặt Trần Dương càng thêm đăm chiêu.
Nguyên bản suy đoán của Trần Dương thì những thân cây này rất có thể có ẩn tình khác. Thế nhưng hiện tại quét Pháp nhãn nhìn tới lại thấy không có bất kỳ dao động sinh mệnh nào. Điều này làm cho Trần Dương hơi kinh nghi.