- Chào đại ca, ta là người ở xa mới đến. Không biết đây có đúng là Hoán Thương Thành hay không?
- Ha hả, chú em từ xa mới đến à? Toà thành kia đúng là Hoán Thương Thành rồi.
Đại hán trung niên nhả ra một ngụm khói, nhìn Trần Dương cười nói.
- Ha hả, đa tạ đại ca.
Trần Dương nói xong liền xoay người tiến về phía htt.
Chừng mười phút sau, Trần Dương đã đứng trước một toà thành lớn, người ra người vào vô cùng tấp nập.
Trần Dương cũng từng đi qua nhiều thành trì nhưng chưa gặp ngôi thành nào đặc biệt như nơi này, chẳng những không hề có tường thành bao quanh mà lại có nhiều quầy hàng buôn bán đủ thứ sản vật trải dài từ nơi này kéo thẳng vào bên trong.
Đa số những sạp hàng đều là tuỳ tiện bày biện, bên trên có một số khoảng vật kỳ lạ như san hô, ngọc trai...
Trần Dương vừa đi vào, vừa xem xét mà hoa cả mắt.
Những thứ này nếu như đem vào đất liền tuyệt đối là một gia sản lớn, nhưng ở đây lại được người tuỳ ý đặt trong mấy cái vỏ ốc hoặc là để trên mấy hòn đá, hết sức tuỳ tiện, khiến cho Trần Dương dở khóc dở cười.
Mà phẩm chất vật phẩm theo con đường càng đi vào trong thành thì càng được nâng cao, thậm chí bắt đầu xuất hiện một số quầy hàng buôn bán tài liệu các loại hải thú.
Trần Dương thần thức khẽ đảo liền phát hiện đây là những tài liệu yêu thú cấp thấp như da, gân, xương...
Mà điều làm cho Trần Dương bất ngờ nhất là nơi này có rất nhiều tu sĩ, phần lớn là tu sĩ Luyện Khí Kỳ, nhưng cũng có Trúc Cơ Kỳ và thậm chí là cả Kết Đan Kỳ đi tới đi lui, bộ dáng có chút vội vã.
Trong lúc Trần Dương đang suy nghĩ lại xem có phải mình đi lạc vào khu chợ cá hay không thì liền nhìn thấy một căn lầu, bên trên có tấm bảng ‘Bách Bảo Các’. Mà trước cửa căn lầu này có khá đông tu sĩ đi ra đi vào, người thì hớn hở, kẻ thì mặt mài đăm chiêu như mất sổ gạo vậy.
Trần Dương nổi lên trí tò mò, liền đi vào nơi này.
Bên trong diện tích không quá lớn, nhưng có một cỗ khí tức yêu thú nồng đậm. Trần Dương nhìn thấy rõ ràng nơi này ngoài các loại tài liệu đặc sản của hải thú thì còn có các loại khoáng thạch kỳ lạ.
Thấy có khách nhân, một người ăn mặc quần áo chỉnh tề giống như là nhân viên phục vụ hơi mập lùn liền nhanh nhảu tiến tới:
- Xin hỏi tiên sư cần gì? Nơi này có đủ loại tài liệu, mời tiên sư tuỳ tiện xem.
Trần Dương đảo thần thức qua thì thấy người này chỉ là một người bình thường, không có tu vi gì, nhưng trên cổ tay có một cái vòng tay đang chớp động, hiển nhiên là một loại công cụ để phát hiện tu sĩ.
- Ừm, ta muốn xem các loại tài liệu luyện khí. Tốt nhất là cao cấp một chút, nếu như là những thứ này thì không cần đem ra.
Bộ dáng Trần Dương lãnh đạm, lời nói ra cũng có dáng vẻ bâng quơ.
Gã phục vụ nghe vậy thì ánh mắt sáng lên, gật đầu như gà mổ thóc nói:
- Có có, cam đoan để ngài hài lòng. Xin mời ngài vào phòng khách quý.
Trần Dương gật đầu lạnh nhạt đi vào một căn phòng.
Căn phòng này bốn bề là đá trắng che chắn, còn treo một ít vỏ ốc vỏ sò để trang trí. Bộ dáng rất thô sơ giản lược.
Thế nhưng khi sử dụng thần thức quét qua thì Trần Dương phát hiện bên trên những thứ này đều có yêu lực mỏng manh thoát ra.
‘Có chút ý tứ!’
Trần Dương thầm khen.
Giây lát sau, có một người khác cũng đi vào rồi nhìn Trần Dương cười chào:
- Chào đạo hữu, lão phu là Châu Trì, quản sự của Bách Bảo Các. Vừa rồi nghe hạ nhân báo lại đạo hữu có hứng thú với các loại tài liệu luyện khí cao cấp, không biết ta có thể giúp gì cho đạo hữu?
- Thì ra là Châu quản sự, tại hạ vốn đang có một chút chuyện nhỏ muốn thu thập tài liệu luyện khí, không biết nơi này có loại ta cần hay không mà thôi.
- Ha hả, mặc dù Bách Bảo Các không dám tự nhận số một, nhưng ta cam đoan có thể giúp đạo hữu hài lòng. Chỉ cần đạo hữu có đủ linh thạch, chúng ta sẽ phục vụ đạo hữu đến tận răng.
Châu Trì này cũng là người thẳng tính, lời vừa nói liền nhắc đến đạo lý ‘có tiền có quyền’.
Trần Dương nghe vậy cười nhẹ:
- Ta cũng vậy, chỉ cần có thứ ta làm ta hài lòng, chuyện tiền nong không thành vấn đề. Ta nơi này có một bản danh sách, trước phiền Châu quản sự xem qua rồi hẵng nói!
Nói xong, Trần Dương vung tay ném qua một cái ngọc giản.
Châu trì thấy thái độ của Trần Dương thì cũng dâng lên chút tò mò, bèn đưa thần thức xem xét nội dung bên trong ngọc giản.
Ước chừng thời gian khoảng một nén nhang sau, sắc mặt Châu Trì có chút đỏ, ho khan cầm ngọc giản nói:
- Những thứ trong này... Ha ha... Đúng là có chút khó tìm a...
- Mới vừa rồi đạo hữu còn tuyên bố nơi này không gì không có mà?
Trần Dương nghe vậy nhíu mài, tỏ vẻ không hài lòng.
Châu Trì nghe vậy thì có chút lúng túng giải thích:
- Đạo hữu chắc không biết, những thứ mà đạo hữu vừa đưa qua, theo ta thấy đa phần đều là những tài liệu luyện khí hiếm thấy. Những thứ này nếu như cách đây mười năm đạo hữu đến đây thì chúng ta cũng có thể xuất ra chút ít, nhưng hiện nay thì...
- Ồ, chẳng lẽ bên trong còn có ẩn tình gì hay sao?
Trần Dương thắc mắc.
Châu Trì nghe Trần Dương hỏi xong thì dùng ánh mắt khác thường nhìn hắn, một lúc sau mới nói:
- Đạo hữu thật không biết chuyện gì xảy ra?
- Nói thật ta bình thường đều bế quan tu luyện ở nơi hẻo lánh, cho nên đối với sự việc bên ngoài ta không có để ý lắm, mong đạo huynh chỉ điểm một chút, tại hạ xin rửa tai lắng nghe.
Trần Dương cười khổ, giải thích.
Châu Trì nghe vậy thì ‘ồ’ một tiếng ra vẻ đã hiểu, đồng thời đáp:
- Đạo hữu thì ra là một khổ tu sĩ, tâm chí như vậy hèn chi tuổi trẻ mà đã có tu vi kinh người, lão hủ xin bội phục. Bất quá, chuyện kia cũng không phải thiên đại bí mật gì, đạo hữu tuỳ tiện tìm bất cứ ai đều có thể tìm hiểu được...
Lão nói xong thì tằng hắng một cái, sắp xếp câu từ rồi nói:
- Cách đây mười năm, Hắc Hải xảy ra một trường hạo kiếp. Tất cả Hải thú không biết vì sao đột nhiên bạo động trên phạm vi lớn, vô số hải thú cấp cao cũng chạy ra khỏi nơi ở, dường như muốn tìm kiếm thứ gì đó. Khi đó, đối với người bình thường thì đúng là một hồi tai ương, nhưng đối với một số tu sĩ bình thường lấy việc săn giết yêu thú lấy yêu đan làm chức nghiệp thì đây quả là một cơ hội trời cho. Cũng vì vậy mà vô số người nhân cơ hội này bắt đầu ngày đêm chỉnh đốn trang bị, rèn đúc pháp khí thật tốt để tiến hành săn giết hải thú. Vì vậy mà số tài liệu tích luỹ mấy chục năm hầu như không còn. Mãi cho đến hôm nay mới hồi phục được chút ít, nhưng sản lượng vẫn cực kỳ ít ỏi.
Trần Dương nghe Châu Trì nói một hơi thì có chút hiểu ra, liền trầm ngâm một chút, hỏi:
- Vậy năm loại tài liệu đầu tiên thì ở đây có thứ nào không?
Châu Trì nghe vậy thì suy nghĩ một chút, chậm rãi nói:
- Trong năm thứ này thì Bách Bảo Các chúng ta đối với hai loại đầu tiên thì phải qua một năm nữa mới tới tay được. Còn loại thứ năm, Thanh Mặc Thạch thì chúng ta tuy không có nhưng có một nơi có thể có, bất quá...
- Có điều gì xin mời đạo hữu cứ nói!
Trần Dương thấy vậy đảo mắt, lấy ra một túi linh thạch đưa tới.
Châu Trì mỉm cười, thần thức đảo qua túi trữ vật một cái thì hài lòng cất đi rồi nói tiếp:
- Bất quá mỏ Thanh Mặc Thạch kia nghe nói trải qua đợt hạo kiếp Hải thú bạo động thì đã trở nên hoang toàn, chìm vào đáy biển sâu. Mặc dù Thanh Mặc Thạch có chút giá trị nhưng chi phí khai thác quá cao, thu không đủ chi nên đã bỏ hoang rồi. Nếu đạo hữu muốn mua Thanh Mặc Thạch thì một là tự mình đi thu hoạch, còn không thì bỏ một cái giá thuê người thay ngươi đi khai thác. Trước đây, có một số người có nhu cầu đối với Thanh Mặc Thạch đều là làm như vậy!
Trần Dương nghe vậy thì ánh mắt chớp động, sau đó cười nói:
- Ta đối với loại khoáng thạch này cũng không quá quan trọng, tuy nhiên cũng muốn đến nơi đó xem một chút, nếu bất khả thi thì thôi vậy.
Châu Trì cũng mỉm cười, lấy ra một tấm bản đồ làm bằng một loại da yêu thú, bên trên có nét vẽ đơn giản, nói:
- Đây là vị trí của nơi đó. Thứ này bên ngoài nếu chú tâm đều có thể mua được, coi như ta tặng đạo hữu đi. Sau này nếu có rãnh thì còn nhờ đạo hữu đến chiếu cố sinh ý bổn tiệm một chút!
- Tất nhiên rồi, vậy thì ta cũng không khách khí, đa tạ Dương huynh!
Trần Dương thu lại bản đồ, cười cười nói.
Sau khi trao đổi thêm mấy câu nữa thì Trần Dương cũng xoay người rời đi.
Ngay sau khi Trần Dương rời đi, nụ cười trên mặt Châu Trì chợt tắt.
Gã hướng về một phía rồi nhúc nhích môi truyền âm, ánh mắt lộ vẻ hung ác.
Trần Dương vừa bước ra khỏi Bách Bảo Các thì liền có mấy đạo thần thức như có như không bám theo.
Bất quá, Trần Dương vẫn như thường đi đến mấy cửa hàng nữa đi ra đi vào, mãi cho đến chiều tối thì mới tìm một khách sạn ở lại.
Suốt mấy ngày sau đó, Trần Dương tìm đến một ít cửa hàng có chút danh khí trong thành hỏi thăm tin tức về các loại tài liệu luyện khí. Mà trước sau, Trần Dương đều làm như vô tình dò hỏi một danh sách dài các loại tài liệu quý hiếm, mà trong đó lúc nào Trần Dương cũng chen vào Thanh Mặc Thạch.
Trần Dương cũng không phải con nít ba tuổi, cho nên muốn tìm hiểu tin tức thật nhiều rồi mới đúc kết ra thông tin mình cần, đồng thời mỗi lần Trần Dương đều trọng tâm tìm hiểu về một loại tài liệu nào đó, Thanh Mặc Thạch chỉ là qua loa mà thôi.
Làm như vậy, chẳng những khiến người khác không có nghi ngờ gì mà càng đoán không ra mục đích thật sự của Trần Dương, cho rằng hắn đang thật sự sưu tầm các loại tài liệu để luyện chế pháp bảo.
Nhất thời, qua hơn nửa tháng, Trần Dương phát hiện mấy đạo thần thức bám theo cũng không còn chung quanh nữa, xem ra đã không còn nghi ngờ gì với Trần Dương nữa mà lựa chọn buông tha bám theo rồi.