Mỗi người đều riêng phần mình ngự khí bay đi.
Hoàng Thiên thì thả ra một vật hình cái quạt rồi thoải mái ngồi lên.
Quạt này Trần Dương vừa nhìn liền biết là một pháp khí lợi hại, chỉ nhìn bộ dáng nhẹ nhõm của Hoàng Thiên mà chiếc quạt vẫn duy trì được tốc độ bằng một gã Trúc Cơ Trung Kỳ phi hành thì đủ hiểu.
Còn Vân Bạch Nguyệt thì thả ra một cái khăn màu hồng, sau đó nhẹ nhàng phiêu nhiên bay đi, bộ dáng chẳng khác gì tiên nữ trong truyền thuyết, ngay cả Trần Dương nhìn qua cũng có chút thất thần.
Còn cô gái tên Hồng Miên thì đạp trên một miếng ngọc như ý màu xanh lam.
Trong bốn người, chỉ có Trần Dương là nhẹ nhõm nhất, hắn cũng không ngại ngùng gì mà thả Phi Thiên Ngân Chu ra, nhẹ nhàng khảm ba viên Hạ phẩm linh thạch rồi sau đó ung dung ngồi nghỉ, thậm chí có lúc buồn chán còn nằm ườn ra, tay phất một cái liền bày một bàn trà cụ.
Mà Phi Thiên Ngân Chu này mặc dù nhìn bề ngoài khá nhỏ, nhưng bên trong có trận pháp, chẳng những rộng rãi bằng phẳng mà còn không bị gió mạnh bên ngoài quấy nhiễu.
Trần Dương rất tiêu sái pha một bình trà rồi ung dung nói:
- Các vị đạo hữu, nếu không chê thì mời uống chút trà ta tự pha a!
Hoàng Thiên là người lên tiếng trước nhất, sớm đã để ý đến mùi hương trà phiêu tán ra, nghe Trần Dương nói vậy liền chép miệng một cái, thu lại pháp bảo rồi nhảy vào bên trong Phi Thiên Ngân Chu, chắp tay nói:
- Trương đạo hữu thật biết hưởng thụ, tiêu sái phóng khoáng, Hoàng mỗ bội phục.
Nói xong liền tiến đến ngồi đối diện với Trần Dương.
Trần Dương cười cười, phất tay châm cho người này một ly trà.
Nước trà màu xanh nhạt, không quá lỏng cũng không quá đặc, vừa rót ra lập tức có một luồng khí lượn lờ bên trên mặt chén trà mãi không tiêu tán.
Hoàng Thiên không nhịn được hít một hơi, sau đó mới cẩn thận nhấp một miếng.
Trà vừa vào cuống họng, vốn đang toả nhiệt bỗng dưng chuyển sang lạnh như băng, rồi rơi xuống một chút lại hoá thành hơi ấm, mùi hương tràn ngập toàn thân làm cho các lỗ chân lông như giãn ra.
Hoàng Thiên vừa cảm nhận được điều này, liền không nhịn được thất thanh hô:
- Băng Hoả Linh Trà?
- Há, không ngờ Hoàng đạo hữu cũng có nghiên cứu về trà đạo sao?
Trần Dương có chút ngạc nhiên, nhìn Hoàng Thiên mỉm cười hỏi, bộ dáng ra vẻ tuỳ ý, không phải chuyện gì to tát.
Hoàng Thiên thấy bộ dàng thong dong như nước chảy mây trôi của Trần Dương thì không nhịn được lắc đầu, thật lòng chắp tay chăm chú nói:
- Loại linh trà quý giá này mà Trương huynh có thể lấy ra đãi khách, phần tâm tính này, Hoàng mỗ bội phục!
Trần Dương nghe vậy thì lắc đầu cười cười, không có ra vẻ gì.
Nếu như nói cho Hoàng Thiên này biết, Trần Dương hắn đối với loại Băng Hoả Linh Trà này cũng chỉ là thứ cấp, bên trong Nông Trang chỉ tuỳ tiện trồng mấy chục gốc làm hàng rào thì không biết gã có bị doạ chết không đây.
Mà Hoàng Thiên thấy Trần Dương không muốn nói nhiều về vấn đề này thì ánh mắt càng bội phục, mà cũng tranh thủ uống thêm vài hớp.
Thực ra, tu sĩ trên Tu Tiên Giới ngoài những việc tu luyện hoặc bế quan thì còn có những sở thích cá nhân khác nhau, có người đam mê nữ sắc, có người lại thích đánh cờ, nhưng nhiều nhất, chính là những người thích rượu và trà.
Trong đó, những người thích rượu thì thường hướng đến sự tự do phóng khoáng, thoải mái tự do thì những người ghiền linh trà lại chú tâm đến cảm ngộ và rèn luyện tâm tình, cảm nhận nhân sinh ẩn trong từng lá trà.
Hoàng Thiên cũng là một người vừa thích rượu vừa thích trà, cho nên thỉnh thoảng cũng tìm tòi một ít. Mà một phần cũng là vì gã có một vị trưởng bối có sự yêu thích gần như điên cuồng đối với trà đạo, cho nên Hoàng Thiên vì muốn lấy lòng vị này nên cũng dành không ít thời gian nghiên cứu về các loại trà.
Mà giờ phút này, trong miệng thật sự uống được Băng Hoả Linh Trà làm cho Hoàng Thiên cảm thấy vừa sung sướng vừa bội phục.
Đổi lại là mình, Hoàng Thiên nếu như sở hữu loại trà này chắc chắn một là thỉnh thoảng tự mình thưởng thức, hoặc là đem hiếu kính cho vị trưởng bối thì chắc chắn chiếm được không ít chỗ tốt, làm gì đem ra cho một người xa lạ hưởng dụng như vậy.
Hoàng Thiên không hề biết, Trần Dương chỉ tuỳ tiện pha uống mà thôi, thứ chân chính quý giá của hắn còn chưa có đem ra, cho nên trong lòng Hoàng Thiên càng thêm kính nể lẫn sợ hãi phần tâm tính của người thanh niên trước mắt.
‘Người này, tâm tính phóng khoáng nhưng thực lực lại thâm sâu khó dò. Có được điều này thì một là hắn là kẻ điên, còn hai nữa là hắn thực sự có đủ thực lực để tự tin. Mà người này, có thể là người điên sao?’
Hoàng Thiên vừa uống trà, tâm trí theo đó cũng lâng lâng suy xét.
Ngay lúc này, bỗng có một tiếng cười nhẹ truyền đến:
- Vừa rồi nghe Hoàng đại ca nói cái gì Băng Hoả Linh Trà, không biết tiểu nữ có diễm phúc uống thử một ít hay không đây?
Người này chính là Vân Bạch Nguyệt.
Nàng vốn cũng không có đam mê gì với trà đạo, nhưng nhìn thấy bộ dáng của Hoàng Thiên thì nhịn không được thu lại pháp bảo tiến lên Phi Thiên Ngân Chu ngồi xuống bên trái Trần Dương, cười nói.
Trần Dương nghe vậy thì cười nói:
- Tất nhiên, chúng ta bây giờ là chung một thuyền, tất nhiên có chút đồ tốt phải cùng nhau hưởng dụng. Trừ khi có người cảm thấy khác thuyền, vậy thì ta cũng không có cách a! Ha ha...
Trần Dương vừa cười, vừa tiện tay dùng Khống Hoả Thuật hâm nóng lại bình trà rồi châm cho Vân Bạch Nguyệt một ly.
Vân Bạch Nguyệt mỉm cười, ánh mắt hơi liếc qua Hồng Miên đang mang theo gương mặt có chút khó coi bay bên cạnh, bàn tay cầm lấy chén trà có vân vụ bao quanh bề mặt, uống một hớp.
- Hô~~~
Vân Bạch Nguyệt không nhịn được thoải mái thở ra một hơi, chậc chậc khen:
- Đúng là đặc biệt, uống vào chẳng những làm cho tâm bình khí hoà mà còn có một tia linh lực tinh thuần chậm rãi hấp thu vào kinh mạch, đúng là làm cho người ta say mê!
Vân Bạch Nguyệt khen không dứt miệng, đồng thời hướng về phía Hồng Miên nhép miệng truyền âm gì đó.
Cũng không biết nàng truyền âm cái gì, mà Hồng Miên thân hình chậm lại một chút liền buồn bực nhảy vào trong Phi Thiên Ngân Chu, chắp tay nói:
- Trương đạo hữu, lúc trước là ta có chút hiểu nhầm, mong đạo hữu không lấy đó làm phiền lòng!
Vừa nói, lam quang trong mắt nàng cũng chớp loé, hiển nhiên là có chút đấu tranh.
Bất quá, Trần Dương cũng có chút ngạc nhiên. Nữ tử này mặc dù bên ngoài có chút nông nỗi của tuổi trẻ nhưng cầm được buông được, đúng là không đơn giản, liền nhẹ nhàng cười nói:
- Hồng tiên tử, ta và ngươi có xích mích gì sao? Ngồi, ngồi đi, lại nói chúng ta đây là cùng đi chung một con thuyền rồi, mọi người cũng không nên nói cái gì quá xa cách a!
Trần Dương nói xong liền pha thêm một ly trà đưa tới.
Hồng Miên uống xong cũng cảm giác say mê, hoả khí trong người cũng theo đó tiêu tán đi, ánh mắt nhìn Trần Dương đã dần dần bị vẻ khác thường thay thế.
Thế là, chỉ trong chốc lát, bốn người liền đúng là ngồi chung một con thuyền theo cả nghĩa bóng lẫn nghĩa đen, một đường bay đi.
Mỗi khi gặp môn phái lớn phía xa thì Trần Dương đều điều khiển Phi Thiên Ngân Chu vòng sang bên cạnh. Nếu không, để cho những môn phái kia hiểu lầm thì chắc chắn gây ra không ít phiền phức.
Mà khi ba viên Hạ phẩm linh thạch mà Trần Dương dần mờ nhạt, Trần Dương muốn thay ba viên khác thì ba người kia liền cùng nhau đưa một túi linh thạch tới, nói là muốn đóng góp chút lộ phí.
Trần Dương tất nhiên không có từ chối, bèn lấy ra trong đó năm viên Hạ phẩm linh thạch khảm vào trên mặt Phi Thiên Ngân Chu, nhất thời tốc độ càng tăng lên gần gấp đôi, Phi Thiên Ngân Chu hoá thành một đạo ngân quang phá không bay đi. Tốc độ như thế này đã gần như ngang ngửa với tu sĩ Kết Đan Sơ Kỳ phi hành rồi.
Ba người còn lại tất nhiên một lần nữa càng thêm tò mò với thân phận Trần Dương.
Một tu sĩ phẩy tay liền lấy ra một loại cực phẩm linh trà ung dung đãi khách, một tu sĩ phất tay liền lấy ra một pháp bảo phi hành có thể có tốc độ tương đương với tu sĩ Kết Đan Sơ Kỳ, mà linh lực tu vi trên người chỉ có Trúc Cơ Trung Kỳ thì đánh chết bọn họ cũng không tin đây là thực lực của hắn.
Bởi vậy, thái độ của mấy người cũng không còn chút khinh thị ban đầu mà càng thêm khách khí.
Mà Trần Dương thì cũng không có làm cao, rất là vui vẻ trò chuyện.
Vừa rồi ba người kia đưa tới một vạn Hạ phẩm linh thạch. Mặc dù đây chỉ là con số nhỏ đối với tài sản của Trần Dương hiện giờ, nhưng hiển nhiên dùng một vạn Hạ phẩm linh thạch để dùng cho Phi Thiên Ngân Chu thì hoàn toàn có dư.
Phỏng chừng, ba người cùng ngồi trên Phi Thiên Ngân Chu của Trần Dương nên cảm thấy có chút xấu hổ nên muốn bù đắp một chút.
Việc tốt đưa tới cửa thì tất nhiên Trần Dương không từ chối.
Hơn nữa, việc cả bốn người cùng ngồi chung như vậy cũng là một ý tưởng của Trần Dương. Cùng nhau đi chung như vầy, cho dù có chuyện gì thì phản ứng cũng dễ dàng hơn, hơn nữa cũng không lo lại người trong nhóm có ý đồ gì.
Phải biết, bên trên Phi Thiên Ngân Chu còn có các loại cấm chế, một khi có chuyện thì Trần Dương cũng có thể vây khốn bọn họ nhất thời nửa khắc.
Mà Trần Dương cũng biết, Phi Thiên Ngân Chu của hắn nói về tốc độ thì tuyệt đối có thể mang đi đua cũng không ngại, cho nên vì muốn nhanh một chút đến Hắc Hải, hắn cũng không ngại cho bọn họ cùng ngồi lên.
Nhất thời, bốn người cùng một chỗ trò chuyện một hồi thì cũng cảm giác có chút nhạt nhẽo, bèn mỗi người một góc yên lặng nhắm mắt dưỡng thần.