- Khi nào thì ta có thể tăng quan vị lên? Còn nữa, ta có thể kiểm tra điểm công đức của bản thân sao?
Trần Dương cười khổ, người khác hắn chỉ cần nhìn một cái là ra. Còn riêng bản thân thì đến giờ vẫn phải đi dò hỏi, đúng là bi ai.
- Bẩm đại nhân, cách duy nhất để tăng quan vị chính là tích luỹ công đức. Dù là âm đức hay dương đức đều có hiệu quả như nhau. Muốn kiểm tra công đức, ngài chỉ cần động niệm lập tức ta sẽ kiểm tra thay ngài.
- Ừm, vậy nếu ta dùng điểm công đức đổi lấy đồ vật, thì phải chăng điểm công đức tích luỹ ta phải tính lại từ đầu mới được thăng quan vị. Giả sử hiện giờ ta có tám mươi điểm, ta đổi hết toàn bộ, vậy thì phải tích luỹ từ con số không mới được thăng cấp?
Trần Dương suy nghĩ một chút lại hỏi tiếp.
Chỉ nghe khí linh truyền đến thông tin:
- Đại nhân, đúng là như vậy. Trừ khi ngài tích luỹ đến mức thăng cấp, thì số điểm đó ngài mới có thể xài mà không ảnh hưởng đến tích luỹ. Vì khi ngài thăng quan, số điểm công đức cần để thăng cấp mới sẽ được tính lại từ con số không. Còn điểm ngài tích luỹ được sẽ chuyển sang trạng thái tích luỹ.
Trần Dương lại hỏi:
- Ồ, vậy hiện nay đẳng cấp của ta cần để thăng cấp thì cần bao nhiêu điểm công đức?
- Bẩm đại nhân, còn cần chín trăm hai mươi điểm công đức!
Không hiểu sao, Trần Dương nghe giọng nói của khí linh khi nói đến con số này thì mơ hồ có chút mỉa mai.
Hắn nghe vậy liền buột miệng kêu lên:
- Nhiều như vậy?
Lần này khí linh cũng không có trả lời Trần Dương nữa.
Trần Dương chờ một chút, thấy khí linh không có nói thêm gì nữa thì lắc lắc đầu, nhanh chóng đi đến Thương Khố.
Thương Khố là một gian đại điện khá lớn nằm bên phải Pháp Đường.
Trần Dương trước đây cũng từng đến nơi này nhưng đều ngẩn ngơ rời đi.
Bởi vì trước cửa Thương Khố có một cái bảng, trên đó ghi rất nhiều quy định, kèm theo phân chia khu vực bên trong.
Trần Dương đi đến cửa, không nhịn được lại đọc thêm một lần nữa nội dung bên trên cái bảng này:
‘Đệ nhất điều – Không có quan vị không được vào.
Đệ nhị điều – Không có công đức không được vào.
Đệ tam điều - …’
Trần Dương đọc đến đây thì nhớ đến lúc mới được khí linh báo cái gì bổng lộc, liền hào hứng chạy tới nơi này, ai dè ngẩn ngơ nửa buổi liền đắng lòng rời đi mà không quan sát được bên trong có thứ gì.
Khoé miệng nở một nụ cười hào hứng, Trần Dương nhanh chóng bước chân vào bên trong.
Vừa bước chân vào, Trần Dương ngay lập tức cảm nhận như có như không một bức màng quét tới quét lui trên người hắn.
Cảm giác này dĩ nhiên chỉ hiện lên trong một sát na liền triệt để tiêu tán, Trần Dương hoàn toàn thuận lợi bước vào bên trong.
Vừa bước vào, Trần Dương liền cảm thấy giật mình.
Nơi này bày biện đúng là khác xa suy nghĩ của hắn.
Bên trong căn phòng này vậy mà lại chỉ có ba cái bia đá.
Mỗi tấm bia đá này thoạt nhìn hết sức bình thường, chỉ có một điều kỳ dị là ba tấm bia đá này được đặt theo phương nằm ngang. Mà cũng không biết lực lượng kỳ dị nào giúp cho ba tấm bia đá này lơ lửng như vậy.
Ba tấm bia đá phân biệt có ba màu: Trắng – Xanh – Vàng.
Trần Dương quan sát một chút liền chọn tấm bia đá màu trắng bước tới.
Vừa bước tới gần, lập tức bia đá loé lên một cái, trước mặt Trần Dương đột nhiên xuất hiện một màn ánh sáng trong suốt, bên trên chớp mắt liền hiện lên từng dòng chữ rõ ràng:
‘Thư tịch, đan dược, pháp bảo, tàng bảo đồ, binh khí, tài liệu, dược liệu…’
Từng dòng chữ hiện ra trên màn hình, mỗi một hạng mục lại chớp động loé sáng.
Trần Dương thấy vậy thì nội tâm mừng như điên.
- Rốt cục cũng có!
Trần Dương thấy cái màng ánh sáng này, liền loé lên suy nghĩ biết đâu màng ánh sáng này cũng tương tự như màn hình cảm ứng hiện đại. Cho nên hắn liền nảy sinh ý muốn chọn thử một hạng mục xem sao.
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Trần Dương lựa chọn hạng mục ‘Dược liệu’.
Vừa đưa ngón tay gần tới, màn ánh sáng liền loé lên, nội dung bên trên liền thay đổi.
Trần Dương nhìn thấy nội dung vừa được thay đổi hiện lên thì hồi hộp nhìn tới. Chỉ thấy trên bảng hiện lên một loạt cái tên:
- Sơn sâm, Hà thủ ô, Huyết Dụ, Lạc tiên, Ích mẫu, Mã đề…
Đây đều là những cây dược liệu mà Trần Dương ít nhiều có nghe nói tới. Mặc dù bản thân hắn không học Trung y, nhưng đối với chuyện tình liên quan đến thực vật, Trần Dương luôn luôn có sở thích nghiên cứu tham khảo đặc biệt.
Trần Dương nhìn nhìn, liền chọn thử cái tên Sơn Sâm.
Lần này, màn sáng cũng loé lên, ngay sau đó là một bảng có chứa hình ảnh, thông tin, tính chất dược hiệu của Sơn Sâm.
Đối với những thứ này, Trần Dương chỉ đọc lướt qua. Cái mà hắn đặc biệt chú ý là năm cái khung phía dưới bao gồm:
‘Dược niên’
‘Số lượng’
‘ Giá trị’
‘Đổi’
‘Trở lại’
Năm cái khung này, ngoại trừ khung giá trị là Trần Dương thấy nó có màu xám, chứng tỏ không thể thay đổi, còn lại bốn cái khung kia đều chớp loé, thể hiện có thể thay đổi.
Trần Dương có chút tò mò, rốt cuộc thì Phán Thần Hệ Thống này có thể xuất ra loại linh dược lợi hại đến mức nào?
Trần Dương liền bấm tới khung ‘Dược niên’
Vừa bấm vào, dòng chữ dược niên lập tức được thay thế bằng một loạt dãy số:
’Năm mươi năm’
‘Một trăm năm’
‘Hai trăm năm’
…
‘Một nghìn năm’
…
Trần Dương vừa nhìn tới liền cảm thấy đầu váng mắt hoa.
Bởi vì số Dược niên này thực sự không có giới hạn cuối cùng, càng kéo vuốt thì số năm lại càng tăng lên mà thôi.
Trần Dương tò mò vuốt mấy cái, liền thấy một con số khổng lồ, hắn lập tức vã mồ hôi không dám xem tiếp.
- Trần đại nhân, xem ra định lực của ngươi vẫn chưa đủ!
Trần Dương miệng đắng lưỡi khô than thở, kéo lên chọn một con số một trăm năm.
Cột số lượng hiện lên mặc định là một gốc. Giá trị liền hiện rõ ràng là hai mươi điểm công đức.
Trần Dương không biết giá cả dược liệu như thế nào, cho nên nhất thời không đoán ra nếu đổi tiền mặt thì gốc Sơn sâm trăm năm này có giá trị bao nhiêu, tuy nhiên Trần Dương có thể đoán ra nó không thể nào có giá trị thấp được.
Mặc dù thèm thuồng, nhưng trước mắt Trần Dương chưa cần thiết vật này, lại không biết nếu bán ra thị trường thì nó có giá trị bao nhiêu, cho nên chỉ đành luyến tiếc chọn trở về.
Thời gian tiếp theo, Trần Dương lại chọn các loại hạng mục khác để xem xét.
Cuối cùng, Trần Dương đưa tay lau mồ hôi trán, than thở:
- Thiết nghĩ mỗi một thứ trong này đều có giá trị khó có thể đong đếm. Nhưng so với nó, công đức còn quý trọng hơn nhiều. Bản thân ta hiện giờ năng lực thấp kém, ngay cả bảo vệ bản thân cũng không có chút thủ đoạn nào. Nếu như đạt được các loại tài phú thì chỉ cần lộ ra chút sơ hở cũng đủ dẫn đến tai hoạ.
Ngẫm nghĩ một chút, Trần Dương thở dài:
- Thứ trước mắt ta cần chính là lực lượng. Chỉ có lực lượng mới có thể thu hoạch càng nhiều công đức, xử lý được càng nhiều án, cũng có năng lực tự bảo vệ bản thân.
Nghĩ đến đây, Trần Dương liền chọn đến hạng mục ‘Thư Tịch’.
Chớp loé một cái, màn ánh sáng liền hiển thị lên một loạt chữ xen kẽ nhau:
‘Hoá Vân Quyết’
‘Cầm Long Thủ’
‘Bát Quái Chưởng’
‘Xuyên Tâm Tiễn’
‘Băng Tinh Đao’
…
Một loại các loại danh tự hiện lên làm cho Trần Dương lần nữa trố mắt.
Những cái tên này cái nào cũng toát lên vẻ phi phàm, làm cho Trần Dương nhất thời như đứng trước một cái kho báu khổng lồ nhưng chỉ được tuỳ ý chọn một món nhưng không biết chọn món nào vậy.
Đối với chuyện này, Trần Dương cũng không có vội vàng mà cẩn thận quan sát và tìm tòi.
Càng tìm, Trần Dương càng cảm thấy bối rối.
Hắn cũng thử chọn một vài cái tên rất hoành tráng như ‘Thôn Thiên Thuật’.
Khi đọc tới phần giới thiệu thì càng bá đạo hơn:
‘ Thôn Thiên Thuật – Đỉnh cấp công pháp. Khi luyện đại thành có thể Thôn vân thổ vụ, một ngụm nuốt càn khôn, uy lực tuyệt đối thâm sâu khó lường.’
Trần Dương đọc đến đây thì cảm thấy trái tim đập rộn lên.
Nhưng khi đọc tới phần yêu cầu tu luyện thì liền chưng hửng:
‘Sơ giai luyện tập cần…ăn liên tục, ăn thật nhiều, ăn từ thức ăn đến bùn đất, đá sỏi, đồ vật, ăn tất cả mọi thứ…’
Chỉ mới đọc mấy câu này, đầu Trần Dương liền cảm thấy bụng có chút quặn đau, lá gan truyền tới từng luồng co giật. Trần Dương không nhịn được mở miệng mắng to:
- Cái đinh công mạnh, Phán Thần Hệ Thống ngươi thật quá đáng, bản quan là một phán quan khố rách áo ôm, đi tu luyện công pháp này ăn đến sập nhà sụt đất thì còn ra thể thống gì? Ngươi nói ta lấy cái gì để ‘luyện công’ đây, loại công pháp tà ác như vậy cũng cho vào đây…
Mắng xong, Trần Dương cảm thấy có chút hả giận liền hừ một tiếng, chọn cái khác.
Vuốt xuống một hồi, cuối cùng Trần Dương nhìn thấy một cái tên có chút đặc biệt:
‘Tiên Thiên Kinh’
Trần Dương thấy cái tên này liền cảm nhận một chút tiên phong đạo cốt như có như không, liền không do dự bấm vào.
‘Tiên Thiên Kinh – Sơ giai công pháp. Người tu luyện có thể thay đổi thể chất, đồng hoá bản thân để cảm nhận thiên đạo, tinh luyện tư chất tiên thiên, thoát khỏi phàm thai.’
Trần Dương đọc xong liền cảm thấy vui mừng.
Mặc dù Tiên Thiên Kinh chỉ có đôi dòng ngắn ngủi, so với các loại giới thiệu kinh điển của các loại công pháp mà Trần Dương đã xem qua thì đơn sơ giản dị hơn không chỉ một hai lần, nhưng Trần Dương lại cảm nhận sự bất phàm bên trong cái bình phàm đó.
Suy xét đâu đó, Trần Dương liền xem tới giá trị.
‘Tiên Thiên Kinh bản không trọn vẹn. Giá trị sáu mươi mươi điểm công đức.’
- Ừm, giá trị này không thấp, nhưng nếu đúng như mình đoán, giá trị của nó chắc chắn xứng đáng.
Đưa tay sờ mũi, Trần Dương liền không chút do dự bấm chọn đổi.