Chương 139:
Trần Hà Thu quay trở lại chỗ làm việc cô viết đơn từ chức gửi cho bộ phận nhân sự, Ngô Nhật Lâm đã ra chỉ thị cho bộ phận nhân sự nên việc này được thực hiện nhanh chóng. Đến chiều cô nhận được lương tháng này.
“Chủ tịch Ngô giải thích rằng những đóng góp của cô cho các đồ án chung cư và sân chơi là không hề nhỏ. Ngoài tiền lương ba mươi lăm triệu, còn có thêm một trăm bốn mươi triệu thưởng cho cô, tổng cộng là một trăm bảy mươi lăm triệu, đã chuyển vào thẻ ngân hàng. ”
Trần Hà Thu cảm ơn anh ta, thu dọn đồ đạc rồi bước ra khỏi tập đoàn Ngô thị.
Trương Thành Khiêm tiễn cô ra: “Khi nào khó khăn, gọi cho tôi, tôi sẽ hết mình giúp đỡ.”
“Cảm ơn anh Trương.” Cô cười nói.
Trương Thành Khiêm đưa cho cô một tấm danh thiếp: “Đây là thông tin liên lạc của giáo viên mà tôi quen. Tình cờ người đó cũng đang giảng dạy tại Đại học Melbourne. Anh ấy có phẩm chất chuyên môn xuất sắc và là một người rất tốt. Cô có thể liên hệ với anh ấy, anh ấy có thể chăm sóc cô khi ở đó.”
“Được.”
Sau khi rời khỏi Ngô thị, Trần Hà Thu đến ngân hàng và kiểm tra số dư trên máy ATM, một trăm bảy mươi lăm triệu Việt Nam đã đến tay.
Bài đánh giá cần một nơi yên tĩnh, hộp đêm rõ ràng là không phù hợp. Cô thuê một căn hộ nhỏ gần thị trấn đại học với giá ba triệu năm trăm ngàn một tháng, may mắn vẫn nằm trong khả năng của cô. Khi Phùng Xuân giúp cô chuyển tất cả những thứ cần thiết hàng ngày và quần áo, cô ấy cảm thấy có chút buồn bã:
“Hà Thu, cậu thực sự quyết định rời đi? Tương lai mình sẽ chỉ còn lại một mình.”
Trần Hà Thu ôn nhu an ủi nàng: “Không phải là mình không trở lại, ôn thi mấy tháng, mình liền quay về.”
Phùng Xuân hiện đang rất vui và đồng ý đến thăm cô ấy vào mỗi cuối tuần.
Vài ngày sau, Hoàng Thúy Vân mang theo sách hướng dẫn nhập học của Đại học Melbourne, cùng cô đến hiệu sách mua rất nhiều tài liệu ôn tập.
“Kỳ thi tiếp theo sẽ vào cuối tháng 6. Chỉ còn hơn ba tháng nữa thôi. Phải nhanh lên.”
Dưới sự hướng dẫn của Hoàng Thúy Vân, Trần Hà Thu điền vào đơn đăng ký và gửi nó qua, âm thầm gật đầu.
Cuộc sống tập trung ôn tập thật êm đềm và mãn nguyện. Sáng nào cô cũng đến thư viện trong trường đại học để đọc sách và buổi chiều trở về căn hộ nhỏ của mình, thỉnh thoảng có Hoàng Thúy Vân hoặc Phùng Hoa đến gặp cô. Cuộc sống trôi qua nhanh chóng. Đã một tháng trôi qua.
Ngày hôm nay, Trần Hà Thu nhận được một cuộc điện thoại từ bệnh viện gọi tới.
Bác sĩ nói: “Chúng tôi đã gọi hết điện thoại di động của bệnh nhân, các cuộc gọi khác đều tắt máy hoặc không kết nối được. Chỉ có mình cô trả lời”.
Trần Hà Thu đã chuẩn bị tâm lý, gật đầu: “Anh tôi bây giờ thế nào?”
“Bệnh nhân đã được đưa đến kịp thời, đã được giải cứu và không có nguy hiểm đến tính mạng.”
Trần Hà Thu thả lỏng: “Được rồi, cảm ơn bác sĩ.”
Bác sĩ chỉ vào thang máy bên cạnh: “Cô đi thanh toán hết phí trước, xuống lầu quẹo trái.”
Anh trai của Trần Hà Thu, Trần Mộc vốn là con trai cả trong gia đình, nhưng anh lại mắc bệnh tim bẩm sinh, từ nhỏ đến lớn phải dùng các loại thuốc đắt tiền mới có thể duy trình sinh mạng cho anh.
Lần đầu tiên anh phát bệnh, đó là ngày Trần Hà Thu chào đời.