Chương 205:
Cô ấy coi trọng đứa bé này như vậy, làm sao có thể tự…
Từ biểu hiện của anh ấy, Hà Thu có thể hiểu được mọi thứ. Cô hít thở sâu, điều chỉnh cho tốt tâm trạng của mình: “Đi tới chỗ Linh Nhi đi, lúc này cô ấy đang cần anh.”
Nguyễn Hoàng Phúc tức giận: “Tại sao cô lại hi vọng tôi tới chỗ cô ấy?”
“Hai người đã sắp trở thành vợ chồng rồi, không tới chỗ cô ấy lẽ nào anh định ở đây cùng với em vợ à?” Hà Thu cười nhạo chính mình “Bệnh viện người tới người lui nói không chừng sẽ có người chụp lén. Để ảnh hưởng đến danh tiếng tập đoàn Nguyễn Thị, cũng mất đi hình tượng của anh, buông tha cho tôi đi.”
“Hà Thu…” Giọng anh nhỏ dần, tỏ vẻ bất lực.
Hà Thu đẩy anh ra, Nguyễn Hoàng Phúc dựa vào bức tường phía sau, buông bỏ sự kìm kẹp với cô ấy.
Cô chỉnh lại quần áo xộc xệch của bản thân,bước ra cửa, quay lưng về phía anh nói: “Sau này đừng đến tìm tôi nữa. coi như đền bù cho tôi đi.” Nói xong cô lập tức mở cửa bước ra ngoài
Hoàng Thúy Vân nổi điên, muốn lao vào đánh cho hắn 1 trận.
Hà Thu ngăn cản cô ấy: “Thúy Vân đi cùng mình, được không?”
Hoàng Thúy Vân thấy những giọt nước mắt trên khuôn mặt cô lập tức mềm lòng, tay chân luống cuống giúp cô lau nước mắt: “được. mình đi cùng cậu, bao lâu đều được, cậu đừng khóc nữa…”
“Được. mình không khóc.”
Cô thực ra không khóc ra tiếng nhưng nước mắt một chút cũng không hề ít, giống như hai dòng nước tĩnh mịch, yên ả mà ôn hòa chảy xuống khuôn mặt cô, đọng tại cằm rồi nhỏ giọt xuống đất.
Ra khỏi bệnh viện, không khí trong lành phả vào mặt
Hà Thu trong mắt vô hồn không biết đang nghĩ gì, Hoàng Thúy Vân hoảng loạn ôm chầm lấy cô ấy. “Hà Thu, cậu muốn khóc thì khóc đi, khóc lớn một trận, mình không ngăn cản cậu đâu, mình sẽ khóc cùng cậu, cậu đừng kìm nén”
“Thúy Vân…”
“Ừ. Mình đây”
Hà Thu ngẩng đầu lên, nhìn tán cây lớn ở lối vào bệnh viện, trong tiết trời đầu thu chiếc lá úa vàng đang rơi xuống theo đường vòng xoáy, vừa đúng với câu nói “mộc thất vô biên thất sắc” (chỉ dấu hiệu của mùa thu) buồn bã, tiêu điều.
“Mình muốn rời khỏi đây.”
Hoàng Thúy Vân gật đầu: “Cậu muốn đi đâu cho thoải mái à? Được thôi, mình đi cùng cậu. Châu âu, châu Úc, Đông Nam Á, bây giờ chúng mình ra sân bay.”
Hà Thu dời tầm mắt, “đi đâu cũng được, mình không muốn quay lại.”
Hoàng Thúy Vân nắm chặt tay cô “Cậu nghĩ kỹ chưa?”
“Chưa.” Hà Thu bật cười: “Mình thực ra vẫn còn chút không nỡ, có phải là rất không có tiền đồ không.”
Hoàng Thúy Vân lắc đầu quầy quậy: “Không phải, Hà Thu, cậu hãy nghĩ tới khu nhà ở Bạch Lĩnh và khu vui chơi mà cậu thiết kế, cậu thật sự rất giỏi.”
“Giỏi có tác dụng gì chứ?” Hà thu nói: “Thúy Vân, cậu nói xem họ sẽ kết hôn chứ?”
Hoàng Thúy Vân sững sờ, cắn môi: “Kết hôn thì kết hôn, bà đây chúc cho bọn họ ngưu tầm ngưu mã tầm mã, sống với nhau lâu dài, như keo sơn.”