Chương 73:
Nhìn thấy Trần Linh Nhi, cô ta đang đi dạo phố, còn dám ở trước mặt ta khoe khoang, đáng hận hơn nữa là cái tên Nguyễn Hoàng Phúc kia dám phối hợp với cô ta chọc tức mình, đúng là tức chết mình mà.”
Trần Hà Thu nghe xong chỉ thản nhiên cười, Thúy Vân à, còn có chuyện kích thích hơn nữa mà cậu chưa thấy đâu.
“Cho nên, buổi tiệc ngày hôm nay cậu nhất định phải đi, còn phải mang một hai tên đàn ông vừa đẹp trai vừa giàu có về, mình mới có thể nuốt trôi cục tức này.”
Ánh mắt của Hoàng Thúy Vân đảo qua quần áo trong cửa hàng, cuối cùng chọn một chiếc váy, cổ màu hoa hồng: “Cái này, cậu đi thay đi, nếu cậu còn không chịu thay thì mình sẽ giúp cậu thay đó.”
Nhà nghệ thuật Hoàng Thúy Vân sử dụng uy quyền, Trần Hà Thu đành phải nghe theo.
Khi Trần Hà Thu bước ra khỏi phòng thay đồ, Hoàng Thúy Vân nhìn cô không rời mắt.
Trần Hà Thu luôn có một dáng người xinh đẹp nhưng bình thường cô chỉ mặc mấy chiếc áo sơ mi và quần jean, giày vải đơn giản, tóc cũng không chịu chăm chút, nhìn cô giống như một người làm thuê bình thường.
Nhưng khi diện quần áo đẹp lên, thì con người lại hoàn toàn khác hẳn.
Thiết kế cổ áo chẻ vai để lộ ra cổ và bờ vai tinh xảo của cô, làn da lại trắng nõn nà, nổi lên bởi màu hồng phấn, khiến làn da mềm mại trắng như tuyết, váy ôm chặt eo, lộ ra vẻ yếu ớt vốn có của cô, phía dưới váy vừa vặn tự nhiên, từ phía xa nhìn lại, cực kỳ giống một cô gái xinh đẹp động lòng người.
Nhân viên cửa hàng cũng sửng sốt nói: “Cô Hoàng không hổ là khách VIP của cửa hàng, chỉ tùy tiện chọn một bộ váy thôi lại cực kỳ hợp với khí chất trên người của cô gái này.”
Trần Hà Thu nhìn tấm thẻ trên tay, sáu chữ số.
Ha hả, kiểu dáng đúng là khá phù hợp nhưng giá cả lại không phù hợp chút nào.
Hoàng Thúy Vân càng nhìn càng thấy thích hợp, trực tiếp đưa thẻ cho nhân viên bán hàng: “Gói quần áo của của cậu ấy lại đi, tôi mua chiếc váy này.”
Nhóm lên chính trên app truyện hola nhé! “Thúy Vân…”
“Cậu đừng cản mình, mình là vì báo thù mới làm như vậy, không phải vì cậu đâu nên đừng lo lắng.”
Trần Hà Thu chỉ có thể câm miệng.
Hoàng Thúy Vân đưa cô đi chọn một đôi giày cao gót cùng màu rồi dẫn cô đi làm tóc, theo ý muốn của Thúy Vân, cô định nhuộm màu đỏ đậm của rượu vang để trông tôn lên dáng vẻ quyến rũ của cô, nhưng cô lại không thích cái dáng vẻ quyến rũ khêu gợi đó, kiên trì để tóc dài màu đen, kết quả cuối cùng cũng không tệ lắm, Hoàng Thúy Vân miễn cưỡng gật đầu đồng ý.
Lúc Hoàng Thúy Vân láy xe cô ra bến du thuyền, Trần Hà Thu vẫn còn chưa quen với bộ váy này, dùng hai tay cầm lấy váy không để cho nó tuột ra.
Hoàng Thúy Vân nhìn cô rồi cười: “Cậu không cần cầm như vậy đâu, nó sẽ không tuột ra đâu mà.”
Trần Hà Thu trừng cô một cái, đành phải thở dài, kỳ thật cô không cầm nó mà là kéo nó ra.
Tám giờ rưỡi tối, xe dừng ở cửa bến tàu.
Hoàng Thúy Vân ngạo nghê dẫn theo Trần Hà Thu lên du thuyền, một đường dắt cô lên tầng cao nhất, cảnh đêm bên bờ biển nhuốm màu đẹp đẽ, những thương nhân giàu có cũng bắt đầu nhập tiệc.
Mà nhan sắc của Trần Hà Thu hôm nay quá mức chói mắt, đã hấp dẫn không ít ánh mắt của nhiều người, thậm chí có rất nhiều người ghé tai nhau bàn luận về cô.
Trần Hà Thu không quen bị nhiều người nhìn như vậy, có chút khó chịu: “Thúy Vân, chúng ta nên về thôi…””