Chương 194:
“Dựa vào cái gì phải cho anh chạm?” Hà Thu đẩy anh một cái, “Hoặc là ăn cơm, hoặc là cút xéo, anh chọn một đi.”
Hoàng Phúc nhíu mày: “Không có ai dám nói chuyện với anh như vậy, em là người đầu tiên.”
“Người trước kia từng mạnh mẽ với em, hiện tại là khuyết tật một nửa, tổng giám đốc Nguyễn muốn thử?” Hà Thu xoay người rời khỏi giường, cô đeo giày chạy ra phòng khách, quần áo đều bị anh vò nát, cô vô cùng đau khổ.
Nhưng Hoàng Phúc lại hiểu sai ý, trong lòng u ám, giọng điệu nguy hiểm: “Còn có ai động vào em?”
Hà Thu phớt lờ anh, chỉnh lại quần áo rồi đi vào phòng bếp nhặt rau.
Anh cũng không để ý, khoanh tay dựa vào cửa phòng bếp, châm lên một điếu thuốc, hút nhẹ một cái: “Nói với anh, anh ta là ai.”
“Anh nói ai là ai?”
“Cái tên khốn kiếp chạm vào người em kia.” Hoàng Phúc nhả ra một hơi khói, sặc, Hà Thu ho sặc sụa, thấp giọng bất mãn: “Ở nhà người khác có thể đừng hút thuốc không?”
Hoàng Phúc nhả một ngụm khói to đầy khiêu khích, nâng miệng cô nhả vào một hơi khói, Hà Thu chỉ cảm thấy trong miệng một trận đắng chát, nước mắt lưng tròng vì ho, “Bệnh thần kinh!”
Hoàng Phúc cũng không tức giận, chỉ thấy mắt cô hồng hồng như một con thỏ vô tội, khiến cho người ta không chịu được muốn bắt nạt, “Người có tài đều có bệnh thần kinh giống nhau.”
Hà Thu lấy mu bàn tay lau nước mắt trên khóe mắt: “Anh khoe khoang bản thân như vậy sao?”
“Đây là sự thật.” Hoàng Phúc nói, “Đừng có mà thay đổi chủ đề, nói với anh tên của hắn ta, lúc nào, ở đâu, chạm vào đâu của em.”
Hà Thu nhướn mày phản bác: “Anh muốn làm gì?”
“Giúp em hết giận.”
“Em đã hết giận rồi.” Cô cúi đầu tiếp tục xử lí nấm hương trong tay, “Không cần anh.”
“Không giống như vậy.” Nguyễn Hoàng Phúc rít một hơi cuối cùng, đem thuốc lá ném vào thùng rác, “Phần giận của em hết rồi, còn anh thì chưa.”
Hà Thu bất mãn đá anh một cái, nhặt tàn thuốc rớt trên mặt đất, sau đó bỏ vào thùng rác: “Nhà em không có người hầu, em sống một mình, em không muốn nửa đêm tỉnh dậy thấy ngọn lửa ở nhà mình.”
Hoàng Phúc nhướn mày: “Vậy anh ở cùng em?”
Hà Thu cong môi: “Anh nên về với Trần Linh Nhi, em không thể sống cùng anh ở đây.”
“Em đừng quên, căn nhà này là của anh.”
“Vậy anh gọi một tiếng, xem nó có trả lời anh không?” Hà Thu oán hận nói.
Hoàng Phúc bật cười, “Ranh ma quỷ quái, sao trước kia không phát hiện ra, cùng em tranh luận lại thú vị như vậy?”
“Đó là bởi vì trước đây khi anh nhìn thấy em , anh muốn đá em ra khỏi thiên hạ không cho em cơ hội chiến đấu, ngay cả một cơ hội cãi lộn cũng không cho.”
Hoàng Phúc chẹp miệng: “Không muốn ẩu đả, muốn tốt đẹp.”
Hà Thu không nói nữa, cô lần lượt cắt bỏ rễ nấm hương trong tay, rửa qua nước sạch, sau đó cắt làm bốn, rồi cầm một nắm rau, chậm rãi nhặt: “Người đó hiện tại vẫn đang ngẩn ngơ trong ngục giam, dự rằng không có bảy tám mươi người nào không thể buông tha cho hắn, em cũng không để bất cứ ai lợi dụng người đó, mọi người không thể nghe bằng một tai.”
Hoàng Phúc nhíu nhíu mày: “Em có sức lực lớn như vậy, muốn đánh hắn điếc?”