Chương 192:
Tuy nhiên, nếu Nguyễn Hoàng Phúc đi đến nơi như vậy, có lẽ anh ta sẽ trở mặt trong phút chốc, rồi mua mảnh đất đó để làm bất động sản.
“Nhiều món ăn như vậy, anh muốn mua món nào?” Nguyễn Hoàng Phúc cau mày, “Chúng ta ra ngoài ăn cơm đi.”
“Lại là gan ngỗng bò với rượu vang đỏ?” Trần Hà Thu không đồng ý: “Ăn ít đồ ăn nhiều chất béo và nhiều calo này đi. Nó chưa nấu chín, rất dễ bị ký sinh trùng. Đồ ăn Việt Nam của chúng ta cũng ngon không kém.”
Dứt lời, cô khéo léo lao vào đám đông, dễ dàng chọn ra một ít đồ ăn ngon và tươi, rồi đến bàn cân để đóng gói, ngay sau đó quay trở lại xe với một đống bao to bao nhỏ đồ ăn
Nguyễn Hoàng Phúc nhìn lại đậu phụ, nấm, rau… đó là một trong số loại rau anh thích ăn, cô vẫn còn nhớ.
Thật tốt.
“Còn mua gì nữa không?” Trần Hà Thu hỏi anh.
Nguyễn Hoàng Phúc đưa cô đến khu rượu đỏ, từ đầu kia lại đầu này đi qua đi lại ba bốn lần, sắc mặt anh càng ngày càng xấu: “Ở đây bán toàn những thứ quỷ gì vậy, không có loại nào có thể uống. Để anh gọi tiểu Châu đem một chai tới đây.”
“Đừng.” Trần Hà Thu ngăn anh lại: “Anh xem bây giờ là mấy giờ rồi. Mặc dù Tiểu Châu là trợ lý của anh nhưng anh ấy cũng cần có thời gian làm việc.” Cô chọn một chai từ trên giá xuống và lấy xuống: “Đây này, giá cao hơn, và hương vị cũng ngon hơn.”
Nguyễn Hoàng Phúc liếc nhìn bảng giá rồi khịt mũi: “Anh uống rượu một triệu.”
Trần Hà Thu đặt phịch chai rượu xuống: “Nếu là tôi, tôi thà uống nước đun sôi.”
Nguyễn Hoàng Phúc bất mãn: “Cuộc sống của em là gì? Cuộc sống không có chút chất lượng nào.”
“Một mình tôi sống trong căn biệt thự ngoại ô, tiền điện nước mỗi tháng hơn ba triệu rượu! Ngoài các khoản tiền sinh hoạt khác, ngày nào tôi cũng phải nấu những món anh yêu thích. Tôi không có thu nhập. Còn sống là tốt rồi.” Giờ đây, chỉ có người bao nuôi Trần Hà Thu mới có vốn để quan tâm đến chất lượng cuộc sống.
Trần Hà Thu sốt ruột chỉ vào chai rượu trên kệ: “Anh muốn uống không? Không thì để đi.”
Nguyễn Hoàng Phúc dừng lại một lúc lâu, thầm nguyền rủa, vẫn vươn tay bỏ chai đỏ vào trong xe.
Trần Hà Thu quay người đi về phía trước, ngăn không cho anh nhìn thấy nụ cười trên môi cô.
Khi đến quầy thanh toán, Trần Hà Thu để đồ ăn và những thứ cần thiết hàng ngày vào một chiếc túi lớn lên mặt bàn, Nguyễn Hoàng Phúc bí mật lấy một chiếc hộp vuông nhỏ trên kệ và ném lên quầy thanh toán, thì thầm: “Thêm cái này và tính tiền cùng nhau.”
Nhân viên thanh toán dường như đã quen nhìn thấy quá nhiều, lại quét chiếc hộp vuông nhỏ, “Tổng cộng hai trăm mười hai nghìn.”
Nguyễn Hoàng Phúc từ trong ví lấy ra sáu tờ tiền lớn, đưa cho cô: “Không cần trả lại.”
“Chờ đã.” Trần Hà Thu nghe vậy vội vàng nói: “Tôi đây có mười hai nghìn tiền lẻ, anh trả số tiền chẵn thôi.”
Nhân viên thanh toán liếc nhìn Nguyễn Hoàng Phúc, “Hai người… cãi nhau?”
“Không.”
“Không.”
Hai người đồng thanh.