Mục lục
Quay Về Bên Anh Em Nhé
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 187:

Nguyễn Hoàng Phúc tức giận đến nỗi cười thành tiếng: “Hừ, loại gái bán thân như cô một lúc tận hai kim chủ sao? Một mình tôi vẫn không thỏa mãn được cô? Nói tôi biết địa chỉ, tôi bây giờ lập tức đến thỏa mãn cô.”

“Hiện tại tôi không có nhu cầu, cũng không cần trai bao.” Trần Hà Thu châm biếm lại.

“Tốt, rất tốt.” Nguyễn Hoàng Phúc bị cô chế nhạo đạp chân một cái chậu hoa rơi xuống đất vỡ tan tành, nhưng vẫn không thể nguôi giận, tức giận nói: “Không có nhu cầu? Cô cùng với Lê Anh Huy ở trên phố Hải Ninh biết bao nhiêu người qua lại làm mấy trò đồi phong bại tục nồng nhiệt như vậy, vẫn còn nói là không muốn?”

Trần Hà Thu ngây ra: “Anh nhìn thấy rồi?”

“Nếu như tôi không nhìn thấy, tôi cũng không biết Trần Hà Thu cô bây giờ đã khác, khẩu vị cũng nặng quá tận hai người đàn ông.”

Trần Hà Thu mặt biến sắc: “Nguyễn Hoàng Phúc, anh đừng có đem tất cả mọi chuyện đều nghĩ một cách bẩn thỉu như vậy.”

“Vậy thì cô muốn tôi nghĩ như thế nào?” Nguyễn Hoàng Phúc cười lạnh hai tiếng, tức giận mà gào to: “Một nam một nữ đứng ở trên phố ôm ôm ấp ấp, lẽ nào chỉ là nói chuyện đơn thuần?”

Trần Hà Thu tức giận nói: “Chúng tôi là đang nói chuyện, anh ấy có việc khó , cần tôi giúp đỡ…”

“Tai của các người có vấn đề à? Nói cái gì mà phải đứng gần nhau như vậy?” Nguyễn Hoàng Phúc cắt ngang lời của cô: “Trần Hà Thu, cô đừng cho rằng tôi hiện tại đối tốt với cô, thì có thể hết lần này đến lần khác thách thức sức chịu đựng của tôi”

“Anh đối tối hay không đối tốt là chuyện của anh,Hạnh Linh Nhi đó vừa dịu dàng vừa biết quan tâm chăm sóc, tai cũng không có vấn đề, anh đi tìm cô ta đi! Đừng có làm phiền tôi!”

Đầu dây bên kia truyền đến một trận tạp âm, sau đó liền quay trở về trạng thái yên tĩnh

Không khó để tưởng tượng, đầu dây bên kia Nguyễn Hoàng Phúc ném vỡ tan tành chiếc điện thoại như thế nào.

Trần Hà Thu hít hít mũi, ném thì ném đi, dù sao anh ta cũng có tiền mua cái mới.

Quay trở lại ghế ngồi, chị Trân đã mời bác sĩ đến, đang rửa sạch vết hương cho Lê Anh Huy, ngay sau khi miếng bông gòn thấm qua rượu chạm vào bụng dưới của anh chỗ đó liền lập tức chuyển sang màu đỏ, bác sĩ lo lắng mồ hôi nhễ nhại: “Không cầm được máu, e rằng thật sự phải đến bệnh viện…”

Chị Yến Trân thấp giọng nói: “Đưa cậu ấy đi bệnh viện?chỉ sợ bệnh vẫn chưa chữa khỏi thì đã bị tóm vào ngồi bóc lịch rồi”

“Tôi không sao” Lê Anh Huy dần dần tỉnh lại,, cắn chặt răng chầm chậm ngồi dậy, đẩy tay chị Trân đang muốn dìu hắn dậy: “Trực tiếp khâu đi”

Bác sĩ khẩn trương nói: “Máu không cầm được,vẫn chưa khử trùng vết thương, cứ như vậy mà khâu thì….”

“Đừng có nói phí lời, tôi bảo ông khâu thì ông cứ khâu”

Lê Anh Huy sắc mặt trắng bệch, nhưng gương mặt vẫn là sự hung dữ, vị bác sĩ cũng không dám phản đối, chỉ xoay người đi đến bên tủ đựng thuốc chuẩn bị kim khâu.

“Có thể khâu được rồi, nhưng mà ở chỗ chúng ta không có thuốc tê, cậu… cố chịu một chút.”

Lê Anh Huy đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy nét mặt đầy lo lắng của Trần Hà Thu đứng đó không xa, vẫy tay: “Trần Hà Thu, cô qua đây”

Trần Hà Thu vừa đi vào, đã bị anh kéo tay ôm vào lòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK