Chương 173:
Mắt anh ta híp lại nhìn cô “Thật sự thì ta đã hiểu nhầm cô, ta cứ tưởng cô một mực đòi ly hôn như vậy là muốn cùng Lê Anh Huy cao chạy xa bay, hóa ra là lại đi làm cái nghề này!”
Trần Hà Thu muốn đứng dậy nhưng bị cánh tay của anh ta ghì chặt xuống, cô đành nói: “Tôi làm gì là việc của tôi, mà đây là Đà Nẵng không có ai nhận ra tôi và cũng không làm mất mặt các người.”
Nguyễn Hoàng Phúc cười nhạt: “Ở đây không được đâu, về với ta?”
Trần Hà Thu ngẩng đầu, ý của anh ta là…
“Cô cho rằng giám đốc Hoàng ngon ăn sao?” Nguyễn Hoàng Phúc nói. Vùng trung tâm càng ngày càng giàu có, cái lão kia có gì tốt? Vừa già vừa xấu, làm ăn cũng chẳng ra gì, Trần Hà Thu thích hắn ở điểm nào?
Trần Hà Thu vô cùng kinh ngạc, chị Trân bảo ở đây dễ kiếm tiền là vì chủ ở đây là…
“Ta hỏi cô, cô muốn cái gì?”
Trần Hà Thu vẫn giấu chặt câu trong lòng: “Tôi không cần, chả qua là tình cờ gặp, đã đánh giá cao quá rồi.”
Nguyễn Hoàng Phúc không tin: “Đôi mắt của cô bảo rằng cô đang nói dối, không lừa được tôi đâu.” Anh ta lại gần: “Cô đang muốn điều gì?“
“Tôi có thể muốn gì cơ chứ?” Trần Hà Thu cảm thấy nực cười: “Tôi muốn anh đổ hết cho tôi, anh có tin không?”
Nguyễn Hoàng Phúc sắp hết bình tĩnh rồi, nhấc cằm cô lên, đối mắt cô và mắt anh: “Nhìn thẳng vào mắt tôi, nói lại một lần nữa, cuối cùng lúc đó…”
“Haha.” Trần Hà Thu cười vào mặt anh ta: ”Là tôi nói linh tinh thôi, anh không tin đấy chứ?”
Nguyễn Hoàng Phúc giật mình bởi điệu cười của cô: “Nói linh tinh?”
Trần Hà Thu cuối cùng cũng đã trốn được ra khỏi tay của hắn: “Không phải là Trần Linh Nhi đã nói rồi sao, món đồ đó là anh tặng chị ấy, sau này tôi lấy trộm về phòng bị quản gia phát hiện, hay là nói… anh đang nghi ngờ tình yêu của anh với chị ta?”
“Đương nhiên là không!” Anh ta giữ lấy cằm của cô, sao eo tay anh và cằm cô lại khớp đến vậy.
Trần Hà Thu thất vọng nhìn xuống, nhưng cô rất giỏi giấu đi phần thất vọng này. Đến nước này cô chán rồi, cũng đã mệt mỏi lắm rồi không muốn phân bua với anh nữa.
Và dù chanhng biết được sự thật thì có ích gì?
Chỉ cần một câu nói của Trần Linh Nhi là lại trở về như cũ.
Không có hi vọng thì không sợ thất vọng.
“Giám đốc Nguyễn à, đây là nhà vệ sinh nữ.” Trần Hà Thu nhắc anh ta: “Nam nhân đi vào đây, không phải là điều người tử tế nên làm.”
“Trong này có mỗi mình cô, không cần phải quá tử tế.”
Trần Hà Thu muốn đẩy anh ta ra nhưng người cô vẫn bị giữ chặt: “Dừng tay! Đừng….””
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến một tiếng vang lớn.
“Phanh!”
Người đàn ông đột nhiên đá văng cửa phòng rửa tay nữ, hùng hùng hổ hổ nói: “Mẹ nó, đóng cửa làm gì, hại ông đây phân tâm.” Nói xong liền đón lấy cô, cười hắc hắc.
Trần Hà Thu còn bị Nguyễn Hoàng Phúc ôm trong lòng, cô nhỏ giọng nói: “Giám đốc Hoàng còn đang đợi, tôi nên trở về rồi.”