Chương 148:
Lòng Trần Hà Thu có chút chua xót, từ nhỏ Tân Mộc đã biết, mình sống không lâu, sau này khi trưởng thành, anh xem mỗi ngày như ngày cuối cùng của mình mà sống. Nỗi sợ bất cứ lúc nào cũng có thể chết, khiến người đàn ông cao bảy thước càng lúc càng tiều tụy.
Nếu đã có hy vọng còn sống, thì nhất định là tốt.
Trần Mộc nói: “Chờ anh khỏe lên, anh sẽ ra ngoài làm việc, trå lại tiền cho em.”
Trần Hà Thu cười cười đứng lên: “Anh, em ra ngoài gọi điện thoại.”
Trần Mộc không nghi ngờ gì, gật đầu đồng ý.
Ra khỏi phòng bệnh, đi đến một góc hẻo lánh trong hành lang, Trần Hà Thu bấm số gọi cho chị Trân.
Chị Trân hình như vẫn còn ngủ say, cũng đúng, làm ở hộp đêm Dạ Yến, đây là thời điểm chị ta ngủ bù.
“Hà Thu?”
“Chị Trân, xin lỗi vì đã quấy rầy chị ngủ, em…..muốn nhờ chị giúp một việc.”
Chị Trân mơ mơ màng màng nói: “Có phải không đủ tiền phẫu thuật cho anh trai em không? ”
“Đã đủ rồi, giám đốc Lê đã giúp em trả tiền,” Trần Hà Thu nói, “Chị Trân, em muốn nhờ chị giúp em giữ một bí mật.”
Chị Trân nghe xong, một chút buồn ngủ cũng bay sạch, trầm tư trong chốc lát, nói: “Chuyện này khá phức tạp, hay là em đến Dạ Yến đi, chúng ta gặp mặt nói chuyện.”
Trần Hà Thu nói: ” Anh trai em vừa mới phẫu thuật xong, em chăm sóc anh ấy một ngày đã, đêm nay em đến tìm chị. ”
Cúp điện thoại, bỗng nhiên cảm thấy trong ngực rất khó chịu, sau đó cảm thấy buồn nôn, Trần Hà Thu cau mày nôn ọe một lát, vẫn cảm thấy có chút khó chịu. Cô cố gắng ép cảm giác khó chịu đó xuống, Trần Hà Thu chuẩn bị trở về phòng bệnh trông anh trai.
Đi chưa được hai bước, chợt nghe đến góc tường có hai giọng nói quen thuộc đang nói chuyện với nhau, một người là Nguyễn Hoàng Phúc, một người là Lê Anh Huy.
“Giám đốc Nguyễn định khi nào ly hôn với Hà Thu?”
Nguyễn Hoàng Phúc cười nhạo một tiếng: “Đây là chuyện riêng của tôi, chắc không cần báo cáo với anh đâu nhỉ?”
Lê Anh Huy nói: “Tôi chờ lâu như vậy rồi, dù sao cũng phải cho cái kỳ hạn chứ.”
“Anh đã quên Hoài Thanh của anh rồi?” Nguyễn Hoàng Phúc châm một điếu thuốc, hút một hơi, ” Anh nỡ để Hà Thu dẫm lên vết xe đổ của Hoài Thanh?”
Giọng Lê Anh Huy lạnh xuống: “Tôi sẽ không để chuyện như vậy phát sinh lần nữa.”
“Anh có năng lực chống lại Ngũ gia? Tất cả mọi thứ anh có hiện tại đều là Ngũ gia cho, thế lực của anh bây giờ không đủ chống lại hắn.”
“Tuy không chống lại được, nhưng nếu Ngũ gia muốn động đến tôi, hẳn cũng phải bị tổn thương rất nặng, hắn là người trầm ổn, sẽ không mạo hiểm như vậy.”
Nguyễn Hoàng Phúc lại nói:” Anh trước hết phải lo cho chính mình đi đã, chuyện của Hà Thu sau này giao cho tôi đi, lần này anh của cô ấy phẫu thuật tốn bao nhiêu tiền? Tôi sẽ trả lại cho anh.”
“Không cần, mấy trăm triệu tôi còn có thể kiếm lại được.”
Trần Hà Thu đột nhiên cảm thấy trong bụng cuồn cuộn lợi hại, vội vàng che miệng lại, nhưng vẫn tạo ra âm thanh nôn ọe, kinh động đến hai người ở góc tường.
Nguyễn Hoàng Phúc là người đầu tiên phát hiện bên ngoài có người: “Là ai đó? Hà Thu?”