Chương 155:
Người phụ nữ đó lại nói: “Thật ra, trông cô thanh khiết như vậy, nói thế nào được nhỉ, có chút khí chất thần tiên? Làm sao trông cô lại giống như tiên nữ trên TV vậy, nếu cô mặc đồ trắng thì đúng như vậy luôn! Đừng lo, tôi đảm bảo rằng chỉ cần đàn ông nhìn thấy cô, họ sẽ không khép được miệng và cưng chiều cô như tiên nữ.”
Trần Hà Thu dở khóc dở cười.”
Sau khi “nói chuyện và làm việc” cô gái kia còn có một khách hàng đến tìm, Trần Hà Thu tận mắt chứng kiến thấy cô ta người như không xương bám dính vào người đàn ông và nói bằng một giọng điệu ướt át: “Sao lâu rồi anh không đến tìm người ta? Hay là có người mới rồi nên không nhớ đến người ta nữa rồi.”
Người đàn ông vừa cười vừa nói: “Vừa rồi Thái tử gia đã trở lại nên Tề ngũ gia nhờ anh giúp Thái tử gia làm quen với địa bàn thành phố Hà Nội. Hôm nay vừa xong việc đã vội vàng đến tìm em rồi, em yêu, nói xem em có vui không nào?”
Người phụ nữ mỉm cười: “Quỷ sứ”.
“Quỷ sứ” cười nham hiểm hỏi: “Người nói chuyện với em vừa rồi là người mới đến đây à? Trông cô ta được đấy, tốn bao nhiêu tiền một đêm?”
Người phụ nữ không hài lòng, hừ lạnh một tiếng: “Cô ấy là vợ cũ của Nguyễn Hoàng Phúc đấy, anh còn dám động tay động chân không?”
“Fuck.” Người đàn ông chửi rủa vài câu, và bế người phụ nữ vào một phòng riêng.
Da đầu Trần Hà Thu tê tái, mặc dù cô đã quyết định ra khơi nhưng sau khi tận mắt chứng kiến, cô vẫn thấy rất sợ hãi.
Ít nhất thì cô không thể véo von cái giọng ướt át như vậy, và cô không thể vặn eo lắc lư như một con lắc như vậy được.
“Cô gái, một mình à?”
Ngay khi Trần Hà Thu quay đầu lại, cô nhìn thấy một người đàn ông tóc vàng đang đứng sau lưng cô, ánh mắt anh ta dò xét cơ thể cô khiến cô có cảm giác như đang chụp X-quang.
Cô khó chịu cau mày, “Xin lỗi ngài, tôi chỉ là nhân viên rửa bát ở đây. Nếu cần phục vụ, ngài có thể đến quầy bar.”
Cô chỉ về phương hướng quầy bar, nhưng lại bị người đàn ông túm lấy, “Nhân viên rửa bát thì cũng tính là người của hộp đêm, em có muốn đi làm thêm chút không?”
Rút kinh nghiệm lần trước, lần này cô đã học được cách khéo léo thông minh hơn, thay vì từ chối thẳng thừng, cô ân cần nói: “Thưa anh, muốn đi với tất cả các cô gái ở đây thì đều phải đăng ký ở quán bar trước, sau đó thương lượng với chị Trân. Chúng ta ra quầy bar trước nhé? ”
Dọc cả đường đi tên tóc vàng không chịu buông tay cô, cô đã hết sức chịu đựng cảm giác buồn nôn, đi tới quầy nháy mắt với Hoàng Phong, Hoàng Phong thấy vậy liền hiểu ý, pha một ly rượu đưa cho tên tóc vàng nói: “Anh Hoàng hiếm lắm mới tới đây một lần, ly này em mời anh.”
Anh ta không hề nghi ngờ lời của Hoàng Phong, liền ngửa cổ uống một hơi hết sạch rồi nói : “Nhanh lên, không phải là nói đi đăng kí sao? Khẩn trương lên, đừng chậm trễ việc tốt!”
Ngay khi vừa nói xong, anh ta liền thấy choáng váng đầu óc, gục đầu xuống quầy bar.
Hoàng Phong chọc chọc : “Anh Hoàng? Anh Hoàng?”
Chắc chắn rằng anh ta không động đậy được nữa, Hoàng Phong ra hiệu cho một cô gái đưa anh ta đi.
Trần Hà Thu cong môi hỏi, “Anh ta họ Hoàng thật sao?”
“Đúng vậy, hôm nay Tề ngũ gia bao cả vũ trường, đột nhiên có gần trăm người đến đây, các cô gái của chúng ta đều bị gọi đi hết, nên anh ta mới đánh chủ ý lên người cô.” Hoàng Phong hỏi cô: “Như thế nào, có bị làm sao không?”