Chương 216:
“Anh rể, xin tự trọng.”
Ánh mặt Nguyễn Hoàng Phúc sắc bén, nâng cằm cô lên ép cô phải nhìn mình: “Tôi càng thích em gọi chính tên tôi hơn, nhất là ngày đó ở nhà trọ trong phòng bếp, em bị tôi khám phá ra sạch sẽ, trên người chỉ còn nửa mảnh áo sơmi che chắn trước ngực, thỉnh cầu không xong giữ lấy bờ vai tôi, nức nở cầu xin tôi nhẹ một chút…”
Trần Hà Thu cắn răng: “Nguyễn Hoàng Phúc, anh là đồ khốn khiếp!”
“Ai bảo người em yêu chính là tên khốn kiếp này.” Nguyễn Hoàng Phúc nguyện đem cô ép dưới lồng ngực, mặc cho cô biến thành con vật nhỏ hung dữ đá đánh cắn xé, cánh tay chế trụ mạnh mẽ, chưa từng có nửa khắc buông lỏng, anh cúi người cắn vành tai cô nói khẽ: “Ngoan ngoãn cùng tôi trở về, anh của em có lẽ còn có con đường sống.”
Cả người Trần Hà Thu chấn động.
“Anh của em đã thay thế tim thành công, thế nhưng sau phẫu thuật xuất hiện những triệu chứng bất thường, nếu như không có thuốc chống đỡ, chỉ sợ buổi tối hôm nay hắn không chịu đựng nổi liền ra đi.” Nguyễn Hoàng Phúc nâng cằm cô lên, khẽ cắn một ngụm máu đỏ sẫm trên môi: “Nói cho Lê Anh Huy, em cùng hắn hoàn toàn không có khả năng, làm cho hắn bỏ ý định đó đi.”
Trần Hà Thu dùng cánh tay quệt qua môi nơi anh lưu lại mùi tanh của máu, biết rõ mu bàn tay đều đỏ bừng: “Anh cũng chỉ biết bắt nạt tôi, làm khó tôi! Như thế nào, anh đã muốn chị lại chuẩn bị muốn em, chơi đùa cả hai chị em nói ra bên ngoài hẳn rất có mặt mũi?”
Nguyễn Hồng Phúc cười khẽ: “Tương tư làm khổ chuyện tình, em giải thích quá mức gượng ép, cuối cùng tôi cũng có được biện pháp tra được câu trả lời.”
“Anh tra không bao giờ đủ.” Trần Hà Thu chắc chắn nói.
Mười năm trước việc giám sát cao ốc bách hóa đều do Lê Anh Huy giám sát và điều khiển tư liệu, có thông tin mà chỉ có một phần, chỉ cần anh ta không buông tay, Nguyễn Hoàng Phúc còn có thể đi chỗ nào tra?
“Tra đến hay không. Có kết quả tôi sẽ nói cho em biết.” Nguyễn Hoàng Phúc ôm cô chặt hơn một chút. “Lạ thật cho dù tra không được thì có liên quan gì? Hà Thu, tôi chưa nói chấm dứt, cả đời này em đừng nghĩ rời khỏi tôi.”
Trần Hà Thu khẽ gào: “Anh xem tôi là cái gì? Lúc trước anh hận tôi chiếm vị trí phu nhân, được, tôi cho anh dọn ra ngoài. Anh hận tôi kết hôn với anh hại chết chị cả, được, tôi đi ngồi tù, tất cả mọi thứ tôi đều theo ý anh, anh còn muốn tôi phải làm thế nào?”
“Tôi muốn em, phục vụ tôi.”
“Anh không nói đạo lý!”
“ Giữa nam và nữ không có chuyện giảng đạo lý, mọi thù hận lớn đến mấy đều giải quyết trên giường.” Trong mắt Nguyễn Hoàng Phúc xẹt qua một tia hung ác nham hiểm “Đứa nhỏ của Linh Nhi đã mất.”
Trần Hà Thu dùng sức đẩy bờ vai anh ra, kéo dài khoảng cách với anh: “Mất thì mất, chuyện đó liên quan gì đến tôi.”
“Tôi đã làm xét nghiệm, đứa bé kia không phải của tôi.” Nguyễn Hoàng Phục cười lạnh một tiếng.
Trần Hà Thu sững sờ tại chỗ: “Cái gì…”
“Sinh cho tôi một đứa con đi.” Nguyễn Hoàng Phúc không nhịn được lại nâng cằm cô, mạnh mẽ hôn từ dưới lên: “Chúng ta tái hôn, được chứ?”
Cách đó không xa, Lê Anh Huy vừa tiếp nhận một cuộc điện thoại, sắc mặt càng ngày càng trầm xuống.
Thuộc hạ của anh báo tin, nói Thái tử gia muốn đêm nay kết thúc, chuẩn bị đối phó anh ta, khiến cho anh ta ngàn vạn lần không thể thoát.