Chương 61:
Cô nói: “Tôi thật sự không tìm thấy những tên côn đồ đó, nếu như anh thật sự vẫn nghĩ như vậy thì tôi cũng không còn cách nào, anh định cứ tra tấn tôi như thế này mãi sao? Khiến tôi tiếp tục vào tù? Hay là để tôi đi tiếp rượu?”
“Tôi muốn cô làm việc dưới sự chỉ đạo của tôi, nghỉ việc ở công ty đó và gia nhập tập đoàn Nguyễn Thị của tôi, nợ giữa chúng ta sẽ từ từ giải quyết.”
Trần Hà Thu nói: “Xin lỗi tổng giám đốc Nguyễn, công việc của tôi ở tập đoàn Ngô thị vẫn rất tốt, trước mắt tôi không có dự định sẽ thôi việc ở đó.”
Anh nói: “Nếu cô muốn bảo đảm an toàn cho em trai cô thì…..”
“Tùy anh muốn làm gì làm,” Trần Hà Thu nói, “Anh muốn thế nào cũng được, sau này sống chết của nó không liên quan gì đến tôi.”
“Hừ, Trần Hà Thu. Cô quả thật vẫn là máu lạnh như vậy.”
Nhóm chú trọng lên truyện trên app truyện hola nhé! Cô nói: “Hiện thực khiến tôi không thể không máu lạnh được.”
Anh cuối cùng cũng cười ra tiếng: “Làm tốt lắm, Trần Hà Thu, cô làm rất tốt, Lê Anh Huy đã cho cô dũng cảm đó sao?”
“Tổng giám đốc Nguyễn, tôi đã nói là không liên quan gì đến anh ta rồi,” Trần Hà Thu đứng thẳng người, nhìn thẳng vào anh, cô phát hiện trong lòng đã không còn vướng bận gì nữa, cả người cô như được tháo bớt xuống gánh nặng, “Tổng giám đốc Nguyễn, tôi biết là anh rất chán ghét tôi, oán hận tôi, về cái chết của chị An Như, tôi không có gì để nói nữa, anh đã định tội rồi, tôi có giải thích thế nào cũng đều vô dụng. Tôi cũng biết là anh luôn muốn ly hôn, anh yên tâm, lần này tôi sẽ không cố gắng nghĩ cách trở lại đâu, anh lúc nào rảnh thì tìm tôi, tôi chắc chắn sẽ toàn lực phối hợp cùng anh giải quyết vấn đề liên quan đến giấy tờ thủ tục. Bây giờ nếu đã không có việc gì khác, vậy tôi đi trước đây.”
Khi ra khỏi tập đoàn Nguyễn Thị cô vẫn còn chút sợ hãi.
Vừa nãy lúc nói những lời đó ra, cô thấy sảng khoái vô cùng, nhưng sau nghĩ lại cô vẫn là có chút sợ hãi. Vừa nãy đúng là ác mộng với cô, nếu như anh vẫn cứ nhất định không chịu bỏ qua cho cô, với sức lực của anh ta thì bản thân cô chính là không có cách gì để giải quyết.
Sau khi cô đi, anh ở trong phòng làm việc trầm lặng một hồi lâu.
Mãi đến khi có người gõ cửa: “Tổng giám đốc Nguyễn, Cô Trần đến rồi.”
Anh ta như người trong mộng mới tỉnh giấc, cho rằng là Trần Hà Thu lại đến: “Cô ta không phải mới vừa đi sao?”
Thư ký nói: “ Là Cô Trần Linh Nhi đến ạ.”
Anh nhíu mày mệt mỏi, mấy năm nay, mỗi lần anh đối diện với Trần Linh Nhi từ trong xương cốt anh đều cảm thấy rất mệt mỏi và chán ghét, nhưng cũng hết cách, anh đã hứa với An Như là sẽ chăm sóc tốt cho cô.
Vì vậy mặc dù anh biết cô đã giết quản gia, nhưng anh cũng không thể đích thân tống cô vào tù được.
“….. Để cô ấy vào đi.”
Trần Linh Nhi cũng cảm thấy mấy ngày nay anh đối với cô rất lạnh nhạt, nhất là sau khi giám định của bệnh viện được công bố, cô trong lòng càng thêm lo lắng.
“Hoàng Phúc…” cô đến gần, nũng nịu nói: “Anh đã mấy ngày không về nhà rồi, em rất nhớ anh……”
Anh bất lực đáp: “Mấy ngày nay ở công ty tương đối bận.”
“Anh lừa em! Trợ lý Chu đã lỡ miệng nói ra rồi, nói là tối hôm qua anh đến buổi tiệc rượu……Hoàng Phúc, hôm qua là là sinh nhật của chị An Như, em đã thay trái cây tươi và bánh ngọt trước linh vị của chị ấy rồi, vốn dĩ là muốn cùng anh và chị ấy ở cùng nhau nhưng em đợi cả đêm, cũng không thấy anh quay về.