Quý Hàn thật ra không thèm giấu diếm hắn, chính phái sớm biết chỗ đặt những phân đà này, bất quá họ e ngại nhân sĩ không đủ nên không phái người bài trừ.
Sau này y cảm thấy để Triệu Kiếm Quy ngồi trên đỉnh xe ngựa quá chướng mắt, lại không muốn Triệu Kiếm Quy vào ngồi trong xe cùng mình.
Y đành phải ném cho Triệu Kiếm Quy một con ngựa, để hắn tự sinh tự diệt.
Dọc theo đường đi, hình như Quý Hàn quyết định không nhiều lời cùng Triệu Kiếm Quy, khi cần mở miệng cũng chỉ hạn chế trong vòng vài ba chữ.
Triệu Kiếm Quy rơi vào thanh tịnh.
Chỉ là đại kế quyến rũ không có tiến triển gì.
Chuyện Triệu Kiếm Quy giết đại đệ tử của minh chủ đã sớm lan truyền khắp chốn giang hồ, bọn họ đến chỗ nào cũng sẽ có nhân sĩ chính phái nhìn bọn họ chằm chằm, nhưng không một ai dám tiến lên.
Bởi vì giang hồ còn đồn đãi, bên cạnh Triệu Kiếm Quy bao giờ cũng có đệ nhất cao thủ của Ma Giáo.
Về phần vì sao lại như thế, không ai dám nói ra.
Nhất thời các loại đồn đoán nổi lên bốn phía, thế nên Quý Hàn cảm giác ánh mắt chó hoang ven đường nhìn bọn họ đều có phần không bình thường.
Giống như người qua đường nhìn bọn họ đều thầm chửi rủa.
Khốn đoạn tụ! Khốn đoạn tụ!
Quý Hàn rất không vui.
Y thật muốn dứt khoát một kiếm đâm chết Triệu Kiếm Quy, nhân tiện làm sáng tỏ mấy lời đồn trên giang hồ này.
Nhưng đâm chết hắn là một chuyện rất khó làm.
Y đành phải nghẹn, mỗi ngày bỏ ra phần lớn thời gian mài giũa kiếm thuật của mình, kiếm của y đã sớm xẻ đôi từng phiến lá rơi rụng khỏi cây ngô đồng, nhưng vẫn không có đủ mười thành tự tin đến quyết chiến rồi rút kiếm xuyên qua cổ họng Triệu Kiếm Quy.
Lúc này y chỉ hi vọng, một năm sau tỉ thí với Triệu Kiếm Quy, y có thể rút kiếm đâm chết hắn trước mặt mọi người, trả lại trong sạch cho mình.
Nghĩ thôi cũng đã thấy vui rồi.